Người đàn ông ngồi trong xe, đã nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười phong hoa trác tuyệt.
So sánh với sự lo lắng của Cố Chiêu Nghi, anh ta nhìn trông có tâm trạng rất tốt.
Anh ta nghịch chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón cái của mình, tuy đang cười, trong mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo; “Tôi không phải đã nói trước với cậu, con người này của tôi... rất ghi thù sao?”
Cố Chiêu Nghi quả thật nhớ, Lập Hàng từng nói như vậy với cô. ngôn tình hay
Cô từng nghĩ, có lẽ người đàn ông này sẽ tới trả thù cô, nhưng cô không ngờ sẽ nhanh như vậy, càng không ngờ người này sẽ khiến ba của cô gánh chịu tất cả.
“Không lo được chuyện bao đồng, sau này tốt nhất đừng xía vào. Chuyện lần này, tôi chỉ là cho cậu một bài học, cũng coi như là nhắc nhở cậu, đừng làm chuyện không biết tự lượng sức mình.” Lập Hàng khinh thường cười lạnh một tiếng: “Hủy hoại nhân vật nhỏ như các cậu, đối với tôi mà nói, dễ như trở bàn tay.”
“Chuyện anh có thể làm, cũng chỉ có mấy chuyện không đáng mặt con người như này thôi nhỉ?” Cố Chiêu Nghi tức giận nhìn anh ta, nhưng không có giận dữ thoát tháo.
Nguyễn Bích Phượng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cũng coi như nghe hiểu được một ít.
Theo bà ta nghe được, chính là Cố Chiêu Nghi ở bên ngoài chọc giận nhân vật lớn, bây giờ do Cố Hải đến giúp cô gánh hậu quả.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Nguyễn Bích Phượng nhìn Cố Chiêu Nghi, lại nhiều thêm vài phần cay độc.
“Cho dù không đáng mặt con người như nào? Có thể đạt được hiệu quả tôi muốn là được rồi. Chúc cậu... đàm phán thuận lợi.” Lập Hàng nhìn sang chỗ khác, nhàn nhạt nói một câu với tài xế: “Lái xe đi.”
Sau khi nói xong câu này, anh ta đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, nhấc tay, ý bảo tài xế của anh ta đợi một chút rồi lái xe.
Cố Chiêu Nghi nhìn thấy, anh ta từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp, chìa ra cửa sổ: “Có điều, bàn phán chắc sẽ không thuận lợi như vậy. Cách giải quyết duy nhất của chuyện này... chính là tới tìm tôi xin lỗi.”
“Có muốn tới không, hoàn bộ xem lòng cậu khẩn trương muốn cứu ba cậu cỡ nào rồi.” Nói rồi, anh ta liền buông tay, tấm danh thiếp cũng trực tiếp từ trong tay anh ta rơi xuống, rơi vào trong vũng bùn.
Tấm danh thiếp ở dưới ánh nắng mặt trời, nhiễm ánh sáng đủ chọc đau đôi mắt của người khác.
Sau đó, chiếc xe này liền ở trước mặt Cố Chiêu Nghi, nghênh ngang rời đi.
Cố Chiêu Nghi căn bản không ngờ, phải đi tìm người đàn ông này xin lỗi, cho nên cô sau khi lạnh nhạt liếc nhìn tấm danh thiếp đó thì định nhấc chân đi vào công trường.
Không ngờ, Nguyễn Bích Phượng lại đột nhiên kéo cô lại, còn cúi người, nhặt tấm danh thiếp đó lên, nhét vào trong tay của Cố Chiêu Nghi: “Mau chóng đi xin lỗi! Mày bây giờ đi vào thì có tác dụng gì? Người giống như mày, có cái gì để những người đó tha cho ba mày chứ?”
“Con không tin, tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều không nói đạo lý.” Nhưng sau đó, Cố Chiêu Nghi mới hiểu, có người chính là không nói đạo lý như vậy.
Nguyễn Bích Phượng không khỏi cười lạnh một tiếng: “Mày cứ phải giẫm phải đinh mới chết tâm sao? Ngược lại không bằng bây giờ đi cầu xin người đó! Cố Chiêu Nghi, mày thật sự là sao chổi của nhà chúng tao! Tao một chút cũng nói không sai mà! Sao mày cứ làm phiền phức tới cho chúng tao chứ? Rốt cuộc đến khi nào mày mới có thể mang tới may mắn cho chúng tao?”
Đối diện với sự chất vấn lúc này của Nguyễn Bích Phượng, Cố Chiêu Nghi quả thật không thể phản bác.
Bởi vì cô... lần này quả thật đã mang xui xẻo tới cho ba rồi.
Tuy trên mặt cô nhìn trông không có một gợn sóng, nhưng lời nói của Nguyễn Bích Phượng lại hăng hung đâm vài nhát dao vào trái tim của cô.
“Này! Mày rốt cuộc có nghe tao nói không hả?” Nguyễn Bích Phượng nhìn thấy Cố Chiêu Nghi đã nhấc chân đi vào trong công trường, bà ta lập tức bất mãn gọi.
“Tao bảo mày đi tìm người đàn ông vừa rồi xin lỗi! Người đó nhìn một cái thì biết không