“Là một người đàn ông, cao khoảng 1m7, nói là muốn gặp anh, đánh nhau...!rất là máu.” Trợ lý có hơi sởn tóc gáy nói.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của bảo vệ, anh ta chỉ cảm thấy có hơi khó tin.
Không ngờ, thằng nhóc đó ra tay còn khá ác.
Nghe đến đây, bước chân của Lập Hàng bỗng khựng lại, khóe miệng cũng theo đó mà cong lên lộ ra nụ cười thâm sâu.
Xem ra, cậu ta đã tới rồi.
Lập Hàng đã đoán được, là Cố Chiêu Nghi đến tìm anh ta rồi.
Vì thế, anh ta liền nói: “Để cậu ta đến phòng làm việc của tôi.”
Trợ lý mặt mày ngạc nhiên nhìn Lập Hàng: “Lập tổng, anh chắc chắn...!là để cậu ta đến phòng làm việc của anh? Chứ không phải là trực tiếp đưa tới cục cảnh sát?”
“Cậu bây giờ là đang nghi ngờ quyết định của tôi sao?” Lập Hàng liếc nhìn trợ lý.
Trợ lý lập tức nghe lời cúi thấp đầu: “Tôi bây giờ đi gọi cậu ta lên đây”
Lập Hàng không có nói gì nữa, mà nhấc chân đi về phía phòng làm việc ở đằng trước.
Sau đó, trợ lý gọi điện cho bảo vệ ở cửa: “Để cậu ta lên.”
Rất nhanh, bóng dáng của Cố Chiêu Nghi đã xuất hiện ở trong hành lang của phòng làm việc tầng cao nhất, bài trí bên trong tập đoàn Tinh Duệ rất xa hoa đẳng cấp, người bình thường lần đầu tiên tới đây, đều sẽ không nhịn được mà nhìn vài lần.
Nhưng trong mắt Cố Chiêu Nghi, dường như mãi mãi không có nhìn thấy những thứ xa xỉ này.
Cô cả chặng đường không có nhìn ngang liếc dọc đi tới trước cửa phòng làm việc của Lập Hàng, sau khi trợ lý mở cửa giúp cô, cô liền nhấc chân đi vào.
Sau khi cô đi vào, trợ lý không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Bởi vì ánh mắt của Cố Chiêu Nghi thật sự quá lạnh rồi, giống như khối băng sắc bén, nhìn nhiều một cái thì có thể chọc mù con mắt của bạn.
Khi Cố Chiêu Nghi đi vào phòng làm việc của Lập Hàng, Lập Hàng đang lười nhác dựa vào sô pha, hai chân vắt chéo, ánh mắt mang theo vài phần thâm ý.
“Bây giờ đã biết hậu quả của việc lo chuyện bao đồng rồi chứ?”
“Người lo chuyện bao đồng là tôi, tại sao phải động vào ba của tôi?” Cố Chiêu Nghi mặt mày không có cảm xúc gì, hỏi.
“Bởi vì chỉ có như vậy, mới có cách khiến cậu nhớ lâu.” Lập Hàng mỉm cười, nhàn nhạt nói.
Giọng nói vô cùng thản nhiên đó, giống như đang nói chuyện với bạn của mình.
Cố Chiêu Nghi đối với người đàn ông này, không khỏi nảy sinh một loại ấn tượng: lão hồ ly.
Hơn nữa là lão hồ ly trong nụ cười có giấu dao.
“Vậy tôi phải làm như nào thì anh mới chịu tha cho ba tôi?” Đây là điều Cố Chiêu Nghi quan tâm nhất hiện nay.
“Tôi nghe nói...!cậu là vệ sĩ cận thân của Lệ Đế Minh, anh ta vô cùng tin tưởng cậu?” Ánh mắt của Lập Hàng đánh giá Cố Chiêu Nghi một phen từ trên xuống dưới.
Điều này ngược lại có hơi vượt ngoài dự liệu của anh ta.
Trong ấn tượng của anh ta, Lệ Đế Minh chính là một người rất đa nghi, cơ bản chưa từng thấy Lệ Đế Minh tin tưởng ai cả.
Nhưng hiện nay...!lại để người này xem vệ sĩ cận thân của mình sao?
“Lập tổng, anh hỏi điều này, hình như có hơi lạc đề rồi.” Cố Chiêu Nghi không hiểu mạch suy nghĩ trong đầu của người đàn ông này.
“Muốn tôi tha thứ thì giúp tôi làm một chuyện...” Trong mắt của Lập Hàng đã vụt qua một tia ánh chói, còn toát ra vài phần thâm hiểm.
Cố Chiêu Nghi đã đoán được rồi, chuyện Lập Hàng muốn kêu cô đi làm, nhất định có liên quan với Lệ Đế Minh.
Cô không có lên tiếng, mà đợi người đàn ông này tiếp tục nói tiếp.
“Thành phố này, có một mảnh đất sắp mở đấu giá rồi, tôi với Lệ Đế Minh đều muốn mảnh đất này.
Tôi muốn biết, giá thấp nhất mà cậu ta ra là bao nhiêu.” Lập Hàng đây là muốn Cố Chiêu Nghi đi đánh cắp bí mật thương nghiệp.
Đối diện với yêu cầu như này, Cố Chiêu Nghi tự nhiên lập tức từ chối: “Yêu cầu này của anh, tôi không làm được.”
Hơn nữa không nói tới việc Lệ Đế Minh từng giúp cô, cho dù là vì đạo đức nghề nghiệp, cô cũng không thể làm ra chuyện như này.
Lập Hàng đã đổi một tư thế ngồi khác, bận nhưng vẫn thong dong nhìn Cố Chiêu Nghi, ánh mắt đó dường