Tuấn Hạo lái xe đưa cô về Nhược Gia.
Tâm Nhi biết anh đang buồn nên nén lại xe một chút nhìn anh.
Đưa tay ngắt má người yêu mình, cô cố tình kéo căng ra khiến môi anh cong lên.
Xoa nhẹ má anh, Tâm Nhi ngọt ngào dỗ dành
-Được rồi, em không sao đâu.
Anh đừng như vậy nữa.
-Xin lỗi, lại để em phải nhìn thấy cảnh tượng không hay rồi.
-Không sao, em cũng hiểu ý bác trai mà.
Đừng buồn nữa, năn nỉ anh đấy!
Anh khẽ cụp mắt khiến cô cũng có chút lo lắng.
Nhướn người qua hôn chụt lên môi anh khẽ cười
-Đồ ngốc, tay em vẫn sẽ siết chặt tay anh, vẫn ở đây cùng anh.
Chút sóng gió đó, không là gì đâu.
-Cảm ơn em.
Anh chỉ còn biết khẽ cười.
Tâm Nhi cũng cười nhìn theo anh với ánh mắt ấm áp nhất có thể.
Dự bước xuống xe cô liền nhớ ra ban nãy anh nói tối nay anh không về nhà liền ngồi lại ghế nghiêm túc nhìn anh
-Hôm nay anh ngủ đâu? Ban nãy anh nói anh không về nhà?
-Đừng lo, anh ghé qua khách sạn nào đó ngủ cũng được.
-Hay anh vào nhà em đi.
Nhà còn nhiều phòng lắm.
Mà ba mẹ cũng rất mến anh, cho con rể tương lai ngủ nhờ một đêm chắc cũng rất vinh hạnh.
Anh bật cười khẽ lắc đầu đưa tay qua ngắt má cô.
Mặt dày vô sỉ lên tiếng
-Anh mà vào đó ngủ chỉ sợ là ngủ ở phòng của em.
-Nói gì vậy không biết.
Nhìn thấy cô đỏ mặt vì xấu hổ mà anh bật cười lớn.
Nghiêng đầu hôn lên môi cô, kéo cô vào nụ hôn sâu.
Dây dư môi lưỡi cùng cô đã rất nhiều lần, nhưng lần nào anh cũng không nỡ buông ra.
Sự ngọt ngào từ môi đến lưỡi đều khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Đến khi cảm nhận cô đã hết dưỡng khí anh mới buông tha cho đôi môi đỏ mọng kia.
Để cô dựa vào ngực mình lấy lại hơi thở.
Nhìn cô như vậy lại càng thích thú hơn mà giở giọng chọc ghẹo
-Anh chỉ qua phòng em ngủ thôi, nghĩ gì mà mặt đỏ trót lên thế?
-Nghĩ.
.
.nghĩ gì chứ.
.
.em chỉ nghĩ là anh ngủ.
.
.còn đỏ mặt.
.
.ha.
.
.là do anh mở điều hòa lạnh quá.
.
.
-Được được, em không suy nghĩ gì cả, vào trong đi.
Anh không ra khách sạn thì lên tập đoàn ngủ cũng được.
Trên đó cũng có phòng ngủ riêng cho anh nên đừng lo.
-Ừm, vậy anh ngủ ngon nha.
Đừng nghĩ nhiều quá.
-Tạm biệt, ngủ ngon.
-Lên đến tập đoàn gọi cho em đấy, ít nhất là phải nhắn tin.
Anh khẽ gật đầu, cô yên tâm rồi mới bước xuống xe vào nhà.
Đợi cô vào trong hẳn, anh mới phóng xe rời đi.
Lúc này lại nhận được cuộc gọi của Mỹ Nhiên.
Anh đưa tay tìm đến tai nghe blue tooth đeo vào
-Anh hai nghe.
"Để em kể cho anh nghe, có người vì lớn tiếng với anh mà giờ đang phải khóc lóc dọn dẹp một mớ ly chén vỡ vụn và ngủ sofa đấy."
-Sao vậy?
"Thì ba chứ sao? Anh biết ba sợ mẹ thế nào mà.
Mấy nay mẹ im chẳng qua là chưa biết gì về chị Tâm Nhi thôi.
Em tiêm vào đầu mấy câu thế là hôm nay banh trành ngay.
Hồi nãy anh chẳng thấy