Người dịch: Bunny Crusher
***
Ở thế giới này, cô bí mật tuồn một thứ khác vào.
Tất nhiên cơ giáp rất ngầu, nhưng thứ chân chính cô muốn có lại là lực tinh thần.
Cô cần rất nhiều thời gian để lưu cho bản thân ký ức thật sâu cũng như nhớ kỹ cảm giác sử dụng cùng cách vận hành lực tinh thần!
Cô không thể mang năng lực này ra khỏi thế giới nhưng cô có thể mang ký ức ra khỏi thế giới được!
Hiện tại cô không thể cảm nhận được cơ thể thật của mình, nhưng cô chắc chắn có thể cảm nhận được những gì bản thân cảm thấy tại lúc này.
Cô đã từng cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể trên đà bộc phát nhưng lại không thể bộc phát.
Mặc dù không bộc phátđược, nhưng điều đó cũng chứng minh được một điều rằng cô có sức mạnh này.
Những gì cô cần đó là học cách sử dụng nó, và khắc sâu ký ức việc sử dụng sức mạnh vào trong cơ thể mình!
Gia chủ Hàn gia còn cho rằng, qua một khoảng thời gian Hân Nhã sẽ lại đến tìm ông ta.
Ông ta rất giỏi trong chuyện nhìn ra được thứ người khác “khát khao” là gì, càng am hiểu hơn trong việc thương lượng dựa trên ý nguyện “khát khao” mãnh liệt của đối phương.
Hân Nhã thực sự khao khát tạo điều kiện tốt cho con trai của mình.
Loại “khát khao” này sẽ được nâng cấp hết lần này đến lần khác.
Đối với “khát khao” ngày càng leo thang này, bọn họ sẽ sẵn sàng cắn răng trả giá nhiều hơn những gì bản thân họ mong đợi.
Con người là như vậy.
Gia chủ bận rộn nhiều chuyện, tới khi ông ta nhớ tới chuyện này, cũng đã qua thời gian khá dài kể từ khi Hân Nhã tới gặp.
Ông ta cảm thấy tò mò, cho nên tìm người đi hỏi han mọi chuyện.
Kết quả Đường Khác đã chuyển tới học tại Áo Lâm, còn Hân Nhã đã tìm được công việc mới.
Báo cáo do cấp dưới trình lên còn ghi chú rõ ràng, Hân Nhã đã xin trợ cấp từ quỹ từ thiện của Hàn gia, từ đó có thể định kỳ nhận được một khoản.
Số tiền này cũng đủ để khiến Hân Nhã an tâm, thành thật cùng con cái sinh sống mỗi ngày, không phải nghĩ ngợi điều gì khác.
Trong bữa cơm, ông hỏi Hàn Yên Yên: “Chuyện tiền trợ cấp của em họ Đường của con là như nào vậy?”
“À, chuyện là như này, lần trước con nói chuyện với dì, biết được sau khi dượng con qua đời sinh hoạt của dì có chút khó khăn.
Cho nên con cho dì ấy một bút tiền này.” Hàn Yên Yên mặt không đổi sắc.
Cha cô lại hỏi: “Sao lại để Tiểu Khác học Áo Lâm, Đông Thần không tốt sao?”
“Ba quên thời đi học của mình rồi à?” Hàn Yên Yên cạn lời, “Đông Thần là môi trường thế nào cơ chứ? Người nào người nấy đều như lang như sói.
Một đứa nhỏ chỉ có thể đi xe bus đi học như thằng bé, vào đấy chắc chắn sẽ bị người khác cô lập, xa lánh.
Thằng bé đáng yêu như thế, con không đành lòng vậy đâu.”
Phụ thân nói: “Con có thể che chở cho nó.”
Hàn Yên Yên nói: “Nhưng con không thể kè kè bảo vệ thằng bé 24/7 được.
Lại nói, tình cờ phát thiện tâm tự nhiên lại biến thành trách nhiệm, con không có kiên nhẫn như thế.”
Gia chủ Hàn gia rất vừa lòng.
“Tốt lắm.” Ông nói, “Con biết thế là được, ngẫu nhiên phát thiện tâm, để cho người ta cảm nhận được hào quang của mình là được rồi.
Đừng để tâm quá vào làm gì.”
“Con cũng thấy Tiểu Khác đáng yêu lắm.” Hàn Yên Yên trào phúng nhìn ba, “Không phải là ba thấy dì Hân Nhã đẹp nên mới nguyện ý giúp dì ấy sao?”
Gia chủ Hàn gia khẽ mỉm cười, đưa tay gom tóc mái cô lại, nói: “Thông minh quá, không hổ là con gái