Chạng vạng hôm nay, Nghiêu Sâm tới đón Hàn Yên Yên, trước đó anh gọi điện nhắc nhở cô: “Mặc đồ đẹp lên, đặc biệt là nội y.” Giọng của anh mang một chút lười biếng, tựa như đang thủ thỉ với dê con nằm trên đĩa, nằm cho tốt, anh chuẩn bị ăn đây.
Hàn Yên Yên hiểu rõ chuyện này cần một kết quả.
Cô rất nghe lời trang điểm xinh đẹp xuống lầu.
Hiện tại tủ quần áo của cô không còn là hàng vỉa hè, từ nội y tới áo khoác lẫn giày dép đều do một tay Nghiêu Sâm đặt mua.
Người đẹp vì lụa không phải nói giỡn, Hàn Yên Yên mặc đồ vỉa hè đã rất xinh đẹp, Hàn Yên Yên mặc quần áo đắt tiền càng toát lên nét quyến rũ còn ẩn giấu trầm tĩnh, tràn ngập vẻ đẹp của người trí thức.
Nghiêu Sâm rất vừa lòng.
Vừa lòng Hàn Yên Yên, cũng vừa lòng ánh mắt của mình.
“Hôm nay không phải ngày đi làm à?” Cô hỏi.
“Hôm nay không cần, sau này cũng không cần.” Nghiêu Sâm nói.
Hàn Yên Yên nhìn chằm chằm anh.
Nghiêu Sâm trợn trắng mắt: “Bạn gái của anh mà còn phải đi làm à.”
Hàn Yên Yên hỏi: “Giải quyết xong rồi?”
“Đừng vội, đi ăn trước đã.” Nghiêu Sâm nhả một ngụm khói, nhìn con dê trong mâm trước mặt cười cười.
Bữa tối hôm nay có món bít tết và rượu vang, nhà hàng thiết kế rất tao nhã, đồ ăn tinh xảo ngon miệng.
Lễ nghi ăn uống phương Tây của Nghiêu Sâm không tệ, lễ nghi kinh doanh cũng không tồi.
Kết hợp cùng thân phận đại ca lưu manh cao trung bỏ học chạy vào thế giới ngầm, Hàn Yên Yên khá chắc anh đã mời thầy giáo tới chỉ dạy.
Dùng cơm xong, Hàn Yên Yên đặt khăn qua một bên, hỏi: “Hiện tại nói được chưa?”
Nghiêu Sâm uống một ngụm vang đỏ, lắc nhẹ ly cười: “Lễ nghi ăn uống phương Tây không tồi.”
Hàn Yên Yên nói: “Từng nghe giảng trong trường.”
Thật ra những bài giảng này chỉ có giá trị lý thuyết, không hề mang tính thực tiễn.
Tựa như dùng dao nĩa loại nào cắt đồ ăn, những chi tiết như kẹp vai và khuỷu tay, dù có biết rõ thế nào, nếu không trải qua một thời gian dài huấn luyện thấm nhuần vào xương tủy sẽ rất khó thực hiện được.
Ngày xưa, các tiểu thư quý tộc nước ngoài thậm chí còn thực hành việc kiểm soát góc mở của khuỷu tay bằng một chiếc dây buộc quanh vai và ngực.
Nghiêu Sâm đã nhờ một giáo viên chỉ dạy qua, nhưng cái nhấc tay giơ chân của Hàn Yên Yên chuẩn mực hơn anh nhiều.
Bởi vì Hàn Yên Yên đã tiếp nhận toàn bộ hình tượng của đại tiểu thư nơi xã hội thượng lưu.
Nghiêu Sâm có chút không vui, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, anh không để trong lòng.
Ăn uống xong xuôi, Nghiêu Sâm nói: “Gọi điện cho ba mẹ em đi.”
Hàn Yên Yên nghi ngờ gọi thử, bất ngờ phát hiện bản thân bị chặn số.
Không phải cô chặn số ba mẹ, mà là ba mẹ chặn số cô.
Hàn Yên Yên kinh ngạc.
Nghiêu Sâm mỉm cười đưa cho Hàn Yên Yên một túi hồ sơ.
Hàn Yên Yên lấy văn kiện bên trong ra nhìn, một chồng giấy tờ ký tên đã công chứng.
Cô nhìn kỹ, ngạc nhiên: “Kịch bản cho vay?”
Ba tháng trước, người của Nghiêu Sâm không ngừng gửi tin nhắn quảng cáo vào điện thoại của em trai Hàn Yên Yên.
Em trai Hàn là người chỉ vì một cái điện thoại di động có thể bán cả một quả thận, nhận được tin nhắn lập tức liên hệ với đối phương, không hề nghĩ tới giới hạn của mình, ký hẳn hợp đồng vay hai mươi ngàn nhân dân tệ và nhận năm ngàn nhân dân tệ tiền mặt, hớn hở chạy đi mua máy chơi game hằng đêm thương nhớ.
Tới thời hạn không trả được tiền, bị lừa ký giấy nợ sáu mươi ngàn nhân dân tệ, sau đó lại đến kỳ, lại không có tiền trả…