Nhưng Hàn Yên Yên không ra khỏi cửa, cũng không giao du bên ngoài, cuộc sống đơn điệu đến mức khiến người khác giận sôi.
Nghiêu Sâm không bao giờ có thể lý giải được cuộc sống thế này, anh là người thoải mái trong tiếng ồn, cuộc sống náo nhiệt xa hoa trụy lạc đã dung nhập vào máu mủ của anh.
Nghiêu Sâm thấy Hàn Yên Yên sống quá lặng lẽ, chịu không được liền kéo cô ra ngoài.
Ở bên cạnh Nghiêu Sâm không thể tránh khỏi việc giao du với bọn Tam Hổ.
Không cần mất quá nhiều thời gian, Nghiêu Sâm đã phát hiện ra, Hàn Yên Yên không thể hòa nhập được với nhóm anh em Tam Hổ.
Hàn Yên Yên đâu phải là Emily hay Anh Anh, cô không thể ngồi trên đùi Tam Hổ cùng gã uống chén rượu giao bôi, bị gã máy mó tay chân cũng chỉ cười giận dỗi.
Hàn Yên Yên và họ có sự chênh lệch quá lớn về khí chất.
Còn nhóm anh em Tam Hổ, vì Nghiêu Sâm đã nói rõ cô là người bạn gái “đứng đắn” của anh, nên họ cũng nể mặt gọi một tiếng “Chị dâu”.
Hàn Yên Yên cũng không đối xử lạnh lùng với họ, trên thực tế phản ứng của cô rất lịch sự và dịu dàng, nhưng Nghiêu Sâm có thể cảm nhận được dưới lớp ôn hòa kia là sự lãnh đạm xa cách.
Người quen vẫy vùng giữa dàn công chúa như Tam Hổ, vốn không thể hiểu được thế nào gọi là tôn trọng phụ nữ.
Gã nói tục chửi thề mà chẳng hề bận tâm tới Hàn Yên Yên, cũng sẽ không vì Hàn Yên Yên ở đây mà không gọi công chúa lên tiếp khách.
Nghiêu Sâm nhìn Hàn Yên Yên nhấp rượu, ánh mắt tràn đầy lãnh đạm và xa cách, cũng ý thức được lỗi sai của mình.
Hóa ra khi có một cô bạn gái đứng đắn, bạn sẽ không muốn thấy cô ấy khó xử trước giọng điệu thô tục của người đàn ông khác.
Bạn gái đứng đắn ngồi cùng với phụ nữ hơi chút không đứng đắn, đừng nói là cô ấy, ngay cả bản thân anh, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Lúc sau anh nói với Hàn Yên Yên: “Nếu em không thích giao tiếp với bọn Tam Hổ, về sau không cần đi đâu.”
Dù nói vậy, nhưng trong lòng anh không bao giờ muốn thấy vẻ nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt của Hàn Yên Yên.
Thái độ đó thể hiện rằng từ trong xương cốt cô chướng mắt đám người Tam Hổ.
Mà anh, bất kể có chấp nhận hay không, anh và đám Tam Hổ có cùng xuất thân.
Anh không muốn Hàn Yên Yên khinh thường anh.
May mà Hàn Yên Yên không có.
Cô trả lời một cách thản nhiên, như thể đó chỉ là một chuyện rất nhỏ, Nghiêu Sâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nhìn gì tập trung thế?” Anh bước tới lật sách của cô, mới liếc qua mà đầu đã thấy đau.
Nghiêu Sâm là một tên học tra chính hiệu.
Hàn Yên Yên bị chọc cười khanh khách.
Sau lưng Hàn Yên Yên, Tam Hổ cười nhạo cô chị dâu này “vừa nhàm chán vừa đơn điệu”, Nghiêu Sâm biết được, tàn nhẫn đá thật mạnh vào hai chân gã.
Nhưng Nghiêu Sâm sẽ không giải thích cho gã, lúc Hàn Yên Yên và anh đơn độc bên nhau, không hề đơn điệu, cũng không chút nào nhàm chán.
Khi ở trên giường, chỉ có anh mới có thể đánh bại được con yêu tinh này.
“Thật ra anh không muốn ép em phải đi chơi cùng bọn họ, nhưng nhìn em cả ngày ngồi trong nhà đọc sách thế này, anh sợ em bị buồn hỏng người.” Nghiêu Sâm ôm Hàn Yên Yên ngồi trên ghế sa lông bọc da, nhẹ giọng giải thích.
“Nhưng nếu giờ này mà ở trường thì em đang học ở thư viện cơ.” Ngón tay nhỏ nhắn của Hàn Yên Yên chọc đầu anh, “Ngốc ạ, em là học sinh mà.
Mấy bạn em trọ ở trong trường học từ sáng tới tối không ra khỏi cổng, ngoại trừ đọc sách thì chỉ có đọc sách thôi.
Tụi em là học sinh, không đọc sách thì làm gì, xa hoa trụy lạc như anh à?”
Từ đó, Nghiêu Sâm thông suốt.
Với lại Hàn Yên Yên thành thật ở nhà đợi anh như vậy cũng khiến người ta yên tâm.
Con yêu tinh này bình thường không lộ dấu vết, nhìn bề ngoài cực kỳ đàng hoàng.
Nhưng một khi muốn câu dẫn đàn ông thì chỉ cần một tích tắc.
Cô nguyện ý thành thật đi học, thành thật ở nhà cũng khá tốt.
Vừa