Nghiêu Sâm không chịu được ngậm lấy đôi môi hồng nhạt kia.
Hương thơm mềm mại, thực ấm áp.
Đầu lưỡi cô linh hoạt lại nghịch ngợm, thân thể cô vừa xinh xắn lanh lợi khiến người khác chỉ muốn biến cô thành máu thịt của bản thân.
Nụ hôn này không phải chờ không được mà chiếm hữu, cũng không phải dằn không nổi mà xâm lấn.
Nụ hôn này dịu dàng lại thoải mái, thậm chí còn mang theo một tia sợ hãi lẫn thử lòng của mối tình đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Nghiêu Sâm hôn cô như vậy.
Con người của anh ta thay đổi? Hay là tâm trí của anh thay đổi?
Mặc kệ có là gì, đây là một bước tiến nhỏ của cô.
“Em chăm ngoan học hỏi, đọc sách của em đi, đừng suy nghĩ miên man nữa.” Nghiêu Sâm buông Hàn Yên Yên ra, vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của cô.
“Em cố gắng đạt được bằng thạc sĩ tiến sĩ gì đó cho thật tốt, khiến anh đẹp mặt.
Còn chuyện của anh, em đừng quá lo lắng.”
Anh ngừng một chút, dùng giọng nói tràn đầy tự tin và kiêu ngạo nói với cô: “Cảnh sát à, không quật ngã anh được.”
Hàn Yên Yên “Ừ” một tiếng, nhu nhược không xương dựa vào trước ngực người đàn ông này.
Nhưng mà, muốn diệt anh, không chỉ có cảnh sát, mà còn cả… tôi.
Hàn Yên Yên thường thẻ chi trả các món đồ sinh hoạt thường ngày, lâu lâu mới dùng tiền mặt.
Nghiêu Sâm lại ưu tiên dùng tiền mặt hơn.
Tiền mặt nằm trong két sắt ở tiểu thư phòng kia, Hàn Yên Yên có thể dùng thoải mái.
Trong phòng máy tính của trường, dựa vào ký ức của “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên”, cô đăng nhập được vào một diễn đàn.
Có một thời, “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên” từng tham gia điều tra nhóm người bán máy nghe trộm chuyên nghiệp trên mạng.
Loại án nhỏ này thuộc loại chạy thành tích giành công trạng cuối năm, cùng một cấp độ với án làm giả.
Giang Diệp đưa bọn họ đi bắt một vài giao dịch trong thành phố K, về phần nguồn hàng, vì lý do ngoài tỉnh, bọn họ cũng không truy cứu thêm.
Giang Diệp đã dành lời khen cho chất lượng loại máy nghe trộm này, tuy chỉ là hàng nhái, nhưng nó thực sự đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp, chất lượng tận tâm.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Thông thường những sự vụ như thế này, cảnh sát thu hoạch một lần lấy công trạng xong, sau này vẫn sẽ xảy ra một vụ tương tự.
Hàn Yên Yên ẩn núp trong diễn đàn kia một khoảng thời gian, quả nhiên tìm được người bán hàng.
Đồ thuộc hàng chuyên nghiệp, giá cả cũng đắt đỏ.
Nhưng mà Hàn Yên Yên có tiền.
Cô lấy tiền mặt trong két sắt, trực tiếp gửi tiền cho đối phương.
Giao dịch bằng tiền mặt, không một chút dấu vết.
Địa chỉ nhận đồ là điểm thu gom của trường đại học.
Sau khi Hàn Yên Yên có được nó, bất kỳ địa phương nào cô nghĩ là cần thiết đều được cài máy nghe trộm.
Cô mua một sim rác, cài phần mềm biến đổi giọng nói vào máy điện thoại cũ của mình rồi gọi cho Giang Diệp.
“Nếu thấy hứng thú với Nghiêu Sâm, có thể ra Vịnh Thanh Hà vớt một chút, có khi sẽ thu hoạch được thứ gì đấy.”
Giang Diệp hỏi: “Ngươi là ai?”
Hàn Yên Yên trả lời: “Cùng là người muốn đưa gã ra trước công lý giống anh.”
Cô lại nhắc nhở anh ta: “Dù có vớt được hay không cũng đừng khiến Nghiêu Sâm phát hiện ra sự tồn tại của tôi.” Nói xong, cúp điện thoại.
Giang Diệp truy tìm dãy số điện thoại này, không ký danh, không có manh mối.
Nhưng người này chỉ thẳng tên họ Nghiêu Sâm, mà Nghiêu Sâm chính là cái gai trong lòng Giang Diệp bấy lâu nay.
Giang Diệp luôn tâm niệm trừ đi khối u ác tính của thành phố K - Nghiêu Sâm.
Anh ta xin kinh phí, mời thợ lặn chuyên nghiệp tới Vinh Thanh Hà.
Vịnh Thanh Hà là vịnh sông hoang vu, diện tích không nhỏ.
Ba ngày ngụp lặn trôi qua, ngay tại thời điểm Giang Diệp sắp từ bỏ lại có phát hiện mới.
Mười mấy bao tải được vớt ra từ trong nước, bên trong đều gắn bi chì để đảm bảo bao tải không bị trôi.
Thi thể hư thối không đồng nhất, theo xác định của