Hàn Yên Yên kết hôn với Nghiêu Sâm.
Anh nói với cô: “Sau này, của anh, sẽ là của em.”
Tuy nghe giống như câu “Nhìn đi, đây là giang sơn ta vì nàng mà chiếm lấy”.
Trên thực tế, tuy Hàn Yên Yên có thể quẹt thẻ, dùng tiền mặt trong két sắt, tùy ý mua bất kỳ đồ trang sức đắt tiền nào, nhưng Nghiêu Sâm không hề để Hàn Yên Yên đứng tên bất kỳ tài sản nào của anh.
Hàn Yên Yên có thể tiêu xài đồ của anh, ăn đồ của anh, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của anh, dựa vào anh mà sống.
Người đàn ông này đã quá quen với việc kiểm soát tất cả, bao gồm cả vợ của chính mình.
Mặc dù anh thật sự thích cô tới mức không thể vứt bỏ, nhưng điều đó cũng không thể thay đổi thói quen muốn khống chế cuộc sống của cô được.
Như vậy là tốt nhất, nếu anh có thể hoàn toàn nắm giữ cô, cũng có thể yên tâm tin tưởng cô.
Mục đích của vở diễn từ trước tới nay chỉ nhằm vào điểm này.
Cuộc sống của nghiên cứu sinh cũng không quá khác so với sinh viên chuyên ngành.
So sánh với cuộc sống bận rộn của những người cùng trang lứa, Hàn Yên Yên an nhàn hơn hẳn.
Dù sao mục tiêu cuộc sống quá khác biệt.
Hàn Yên Yên nói với Nghiêu Sâm: “Hiện tại em có thể dành ra chút thời gian rảnh, em có thể làm công việc gì cạnh anh không?”
Trước kia Nghiêu Sâm đã đề nghị Hàn Yên Yên làm việc giúp anh, khi đó đang trong thời kỳ thi lên thạc sĩ nên cô đã từ chối.
Lúc này cô nhắc lại là hợp tình hợp lý, Nghiêu Sâm cũng không đắn đo gì, nói thẳng: “Được rồi, vậy em đi theo anh.” Trước mắt, để cô làm thư ký của anh đã.
Thật ra anh chỉ có ý đưa cô đến bên cạnh mình, vừa an tâm vừa đẹp mắt, mang ra ngoài còn được đẹp mặt.
Hàn Yên Yên không làm việc theo giờ, mỗi tuần chỉ dành ra ba ngày đi công ty làm việc.
Nhưng dù vậy, rất nhanh Nghiêu Sâm đã phát hiện ra, dùng Hàn Yên Yên đặc biệt bớt lo.
Những chỗ anh nghĩ đến, cô cũng có thể nghĩ tới, những chỗ anh không nghĩ tới, cô vẫn có thể nghĩ ra như cũ.
Cô như người làm được việc từ trong trứng, điều này khiến Nghiêu Sâm thực sự cảm thấy mình vô tình nhặt được kho báu.
Nửa năm sau, Nghiêu Sâm cho cô làm tại chức “Giám đốc tài vụ”.
“Đàn ông làm việc, phụ nữ quản tiền” là hình mẫu phổ biến được nhiều công ty gia đình áp dụng.
Hàn Yên Yên chạm được vào tài chính của chồng, mơ hồ tìm ra được một số nguồn tiền.
Nhưng hiện tại, quyền lực trong tay cô không lớn, không thể tiếp xúc được nguồn tài chính chủ yếu của Nghiêu Sâm.
Ăn một lúc cũng không thể biến mập, cô không vội, an tĩnh học tập, thành thật làm việc.
Cô vẫn không có vòng giao tiếp xã hội của riêng mình.
Bạn bè của cô là bạn bè của Nghiêu Sâm, người cô giao tiếp cũng là người anh yêu cầu cô tới giao tiếp.
Từ lúc bắt đầu cô đã như vậy, Nghiêu Sâm tập mãi thành thói quen.
Anh bắt đầu sinh ra một cảm giác mãnh liệt rằng Hàn Yên Yên là “thuộc về mình”, mà cảm giác “phụ thuộc” này lại mang cho hắn cảm giác đáng tin cậy, có thể tin.
Loại cảm giác này là khu vực thoải mái trong quan hệ của hai người, một khi Nghiêu Sâm bước vào khu vực này liền không muốn đi ra.
Trong trường học Hàn Yên Yên thường mang tai nghe.
Vừa học tập vừa nghe lén đã thành thói quen của