Các người chơi quỷ khóc ma gào mà ồn ào không thấy giao diện hệ thống của mình, điện thoại của phòng chăm sóc khách hàng lại một lần nữa bị gọi cháy máy.
Lần này phía công ty game vô cùng dứt khoát mà ra thông báo, nói rõ ràng cho người chơi, các bạn ở trong một tấm bản đồ đặc biệt, giao hiện hệ thống sẽ bị giấu đi, chỉ cần ra bản đồ đặc biệt là giao diện sẽ trở lại.
Đồng thời, phía công ty game cũng nói, mọi người không cần bỏ lỡ nhiệm vụ khen thưởng nào.
Khi có nhiệm vụ bắt buộc phải làm thì hệ thống sẽ tăng thêm nhiệm vụ này vào giao diện nhiệm vụ của người chơi.
Nếu đúng lúc đó bạn đang ở bản đồ đặc biệt thì có thể thuận tiện hoàn thành.
Nếu người chơi có việc không online lúc nhận nhiệm vụ, hoặc là không ở trong bản đồ hoạt động, thì cũng không sao.
Trò chơi đã dựng bản đồ cảnh tượng dùng để sao lưu lại cảnh tượng nhiệm vụ, các người chơi hoàn toàn có thể làm bù bất cứ nhiệm vụ nào lúc rảnh rỗi.
Thông báo này vừa ra, các người chơi liền hô to: Ta không bao giờ phải hối hận cả đời vì lỡ mất nhiệm vụ giới hạn của hoạt động nữa.
Đương nhiên cũng có người chơi không hài lòng, hỏi: “Vậy tôi làm nhiệm vụ từ đầu đến cuối chẳng lẽ có đãi ngộ giống như những người làm bù sau này sao?
Phía công ty game cũng nói: Đương nhiên không phải.
Vậy có khen thưởng đặc biệt gì?
Phía công ty game: “Hỏi thành chủ của bạn ý.”
“Mịa nó, tôi biết ngay công ty game không có khả năng tốt như vậy.
Thì ra hố ở chỗ này.” Manh Vương hùng hùng hổ hổ vừa dọn gạch vừa nói chuyện với Soái Ca.
Soái Ca: “Tức giận như vậy thì ông đừng đi dọn gạch nữa.
Offline nghỉ ngơi một chút đi.”
Ma Vương: “Tôi không.
Ông xem nhiều người xông lên trước như vậy, trên Tieba nói không làm đều là kẻ ngu ngốc!”
Suy nghĩ của Manh Vương cũng giống với đa số người chơi “Không phải ông nói không làm sao? Sao ông còn online?” Thành câu thăm hỏi thịnh hành khắp bản đồ này.
Hôm nay vẫn là một ngày xây dựng doanh địa, từ sáng Viện Trưởng đã online, vừa ngáp vừa chào hỏi người chơi đang hì hục làm việc bên cạnh theo cách đang hot hiện nay: “Anh em máu như vậy? Đã bảo không làm còn gì?”
Người chơi người sói kia nhìn thoáng qua Viện Trưởng, sắc mặt cổ quái nói: “Ta vô cùng trung thành với Louis đại nhân, là ai nói không làm?”
Viện Trưởng ngây ngốc mười mấy giây, hắn nghĩ, đù má, không phải hắn lại nhận sai NPC đấy chứ.
Người chơi đối diện nhìn thấy biểu tình của Viện Trưởng, không nhịn xuống, lập tức bật cười.
“Ông anh, chỉ đùa một chút thôi.
Đừng suy nghĩ vớ vẩn, ông xem trang bị của NPC đi, nếu tôi là NPC thì tôi cũng sống quá thảm rồi.”
Viện Trưởng nhe răng với hắn: “Không vui một chút nào.”
Người sói kia vỗ vỗ bả vai của Viện Trưởng: “Ông anh bớt giận, tôi sai.
Em đây chỉ muốn nhìn xem ông anh rốt cuộc có thần kỳ như trên diễn đàn truyền lại không thôi.”
Viện Trưởng: “Thần kỳ? Thần kỳ cái gì?”
Người sói nói: “Chính là một khi Viện Trưởng nhận sai NPC, vậy chắc chắn là mở cốt truyện.”
Viện Trưởng: “…… Cho dù tôi nhận sai NPC là mở cốt truyện thì ông có phải đâu?”
Người sói ngượng ngùng mà cười một chút.
Khi hai người nói chuyện, một con Slime màu hồng nhạt bỗng nhảy qua hai người.
Slime có màu sắc này, lại còn hình cầu, độ nhận diện tăng vọt.
Viện Trưởng thuận miệng kêu một tiếng: “Chị Cổn hôm nay onl sớm vậy?”
Slime hồng nhạt không để ý hắn, lăn về phía lều trại xa hoa của lão Lou.
Viện Trưởng kỳ quái nhíu mày: “Chị Cổn hôm nay sao vậy?”
Cầu Cổn Cổn là một người rất thoải mái, ngày thường cho dù là một người chơi không quen biết chào hỏi nàng thì nàng đều sẽ trả lời lại một câu.
Càng đừng nói đến việc đi ngang qua người Viện Trưởng.
Người chơi người sói gãi gãi đầu: “Sao tôi cứ thấy chị Cổn hôm nay có chút kỳ quái?”
Viện Trưởng nghe vậy, suy nghĩ một chút nói: “Ông nói như vậy…..nơ bướm trên đầu bà ý đâu? Không mặc trang bị cởi chuồng?”
Trang bị của trò chơi thành phố ngầm này, bởi vì thân phận của mỗi nhân vật không giống nhau nên mặc vào người sẽ thay đổi.
Giống như Slime có hình dạng đặc biệt như Cầu Cổn Cổn thì nơ bướm chính là biểu hiện cho trang bị của nàng.
Người chơi người sói nháy mắt nghĩ tới cái gì, nhanh chóng nói với Viện Trưởng: “Úi, liệu tên này có phải chị Cổn không vậy?”
Viện Trưởng có chút chột dạ nói: “Không thể nào.
Đây nếu không phải chị Cổn thì cũng là tài khoản phụ của ai đó, không có lý nhiều NPC như vậy lại để cho đồ vật khác trà trộn vào chứ.”
Người chơi người sói: “Bắt lấy tra hỏi một chút không phải là được rồi sao.”
Hai người liếc nhau, lên.
Bắt lấy con Slime kia.
Cho dù là người sói hay quỷ hút máu thì tốc độ thiên phú của chủng tộc đều không chậm, hơn nữa hai người còn là người chơi giai đoạn đầu, điểm thuộc tính cũng thuộc top hiện nay.
Hai người như vậy bắt một con Slime là vô cùng dễ dàng.
Viện Trưởng chộp con Slime màu hồng nhạt trong tay, người sói thò mặt qua nhìn kỹ: “Hầy, tôi cảm thấy ánh mắt của nàng hơi dại.”
Ánh mắt bình thường của Cầu Cổn Cổn chính là ·w·, mà ánh mắt của cong Slime hồng nhạt này là 0v0, vô cùng trống rỗng.
Viện Trưởng: “Chị Cổn? Chị Cổn? Bà bị bắt cóc thì gật đầu một cái?”
Slime hồng nhạt không hề phản ứng.
Người chơi người sói: “Viện Trưởng, đừng giãy giụa.
Tôi thấy đây không phải chị Cổn.”
Goum vốn là một con Slime bình thường sống trong hang động đá vôi, nó giống với những con Slime khác trong tộc đàn, mỗi ngày đều nằm sấp trên đỉnh hang động, chờ đợi phía dưới có các sinh vật đi qua, sau đó chúng nó sẽ rơi xuống vồ lấy đám sinh vật đi ngang qua đó.
Goum nhận ra mình không giống bình thường bắt đầu từ cuộc đi săn ngày hôm nay, tộc đàn của nó săn được một con dê rừng, sau khi ăn uống no đủ, trong đầu Goum đột nhiên nhiều thêm một đoạn ngắn.
Nó thấy một sinh vật vô cùng giống với nó, cũng là một con Slime hồng nhạt hình cầu.
Nó sinh sống trong một thành phố rất lớn, hơn nữa có được một chủ nhân vô cùng cường đại.
Nó không cần lo lắng vì đồ ăn hàng ngày, cũng không cần sợ hãi hang động của mình bị sụp mất.
Nó là một con sủng vật