Ngưu Lãng Minh Qua, ác ma sừng trâu duy nhất dưới nền đất.
Đã từng có một kênh truyền thông loại nhỏ có một bài phân tích rằng gã là loại biến dị của tộc đàn ác ma sừng dê, sau khi bị Ngưu Lãng Minh Qua biết được đã tiêu diệt toàn bộ công ty.
Không nói đến chuyện nhân viên tử thương, công ty còn bị làm cho nghèo đến không một xu dính túi.
Sau chuyện đó, thanh danh Ngưu Lãng Minh Qua tàn bạo, tham lam đã truyền khắp thế giới dưới lòng đất.
Nhưng —-
Cũng bởi vì đầu óc đơn giản (có khả năng có chút vấn đề), giá trị vũ lực lại không thấp, cho nên khi Ngưu Lãng Minh Qua hoành hành ngang ngược cũng không có ác ma bình thường nào đối đầu với gã.
Hiện tại người lùn đột nhiên thấy Ngưu Lãng Minh Qua, dưới dục vọng cầu sinh mãnh liệt, đã bộc phát ra năng lực ngôn ngữ vượt xa ngày thường.
Sau khi lão dùng vô số lời ca ngợi tâng bốc vuốt mông ngựa một hồi, Ngưu Lãng Minh Qua ngoáy lỗ tai nói: “Mày có thể nói ngôn ngữ thông dụng được không? Tao không thích nghe những lời vô nghĩa.”
Hutz đại sư: “Ngài thật trâu bò.”
Ngưu Lãng Minh Qua: “Mày rất có ánh mắt.”
Cái miệng hoàn toàn bị râu che lấp của Hutz đại sư mím lại.
Mịa nó, tên ác ma thô tục không lên được mặt bàn, vẫn là thành chủ Louis ưu nhã lại hào phóng.
Ngưu Lãng Minh Qua: “Được rồi, tao đến đây không phải để nghe một tên người lùn ca ngợi cùng khoe khoang.
Tao hỏi mày, bộ hệ liệt “Làm bạn không muốn rời giường” kia tại sao lại hết?”
“A….” Hutz đại sư dừng một chút, thật cẩn thận nói: “Bởi vì bị bán đi?”
Ngưu Lãng Minh Qua trừng mắt, bàn tay “phanh” một cái đập lên bàn, cái bàn không chống đỡ được lực đạo mạnh như vậy, lập tức vỡ ra hai bên.
“Tao mà không biết chuyện đơn giản như vậy sao?”
Lòng của Hutz đại sư như đang đổ máu, đó chính là âm mộc ngàn năm được nhập khẩu lén lút từ phương đông.
Vẻ mặt lão đau khổ, thầm nghĩ: Là mi hỏi tại sao bộ gia cụ kia không có, ta trả lời bán đi thì sai chỗ nào chứ? sai chỗ nào? Không hề sai một chút nào a.
Nhưng lão cũng không dám nói như vậy với Ngưu Lãng Minh Qua.
Hutz đại sư: “Vậy, đại nhân, ngài còn muốn biết cái gì?”
Ngưu Lãng Minh Qua: “Nói cho tao, là ai đoạt mất gia cụ nhà tao.”
Hutz đại sư rất muốn nhắc nhở gã, không đặt trước, không trả tiền, không tồn tại cách nói cướp đi.
Nhưng mà làn khí phun ra từ lỗ mũi của Ngưu Lãng Minh Qua làm người lùn sợ đến biến thành một con sủng vật hệ chuột đen hèn mọn.
Lão co người, nhỏ giọng thầm nói: “Người hầu của thành chủ Louis tới mua sắm bộ gia cụ ‘Làm bạn không muốn rời giường’ cuối cùng.”
Ngưu Lãng Minh Qua nheo mắt, gã bắt giữ được một cái tên trong câu nói lí nhí của người lùn: “Louis?”
Người lùn nhận thấy ngữ khí nguy hiểm của Ngưu Lãng Minh Qua, co rúm lại một chút.
“A, Louis.
Lại là mày, Ngưu Lãng Minh Qua tao nhất định sẽ đến thăm mày một chút, chờ đấy.”
———————————–
Cửa vào của thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, Viện Trưởng vác theo hai rương hành lý rất lớn, gian nan bước đi.
Phía sau hắn là một chiến sĩ người lùn cùng một pháp sư địa tinh vừa chắp tay sau lưng nhìn đông nhìn tây, vừa nói liên mồm.
Chiến sĩ người lùn: “Tên Goblin nhà mi sức mạnh không ổn.
Ngay cả hai cái rương cũng không vác được sao? Về sau mi cầm vũ khí kiểu gì?”
Viện Trưởng muốn hộc máu: “Vũ khí của chúng ta nặng như vậy sao?” Quỷ mới biết trong hai chiếc rương hành lý của NPC có cái gì, cảm giác ít nhất phải 5-60 cân.
Chiến sĩ người lùn: “Đương nhiên, mi cho rằng vũ khí là món đồ chơi sao?”
Chiến sĩ người lùn nói xong, pháp sư địa tinh lập tức cười: “A, cậy mạnh.Pháp sư không cần phải mang vác nặng như thế, thế như thật đáng tiếc, Goblin không có một chút độ hòa hợp với ma pháp nào.
Goblin trẻ tuổi, mi vĩnh viễn không nằm trong vòng tay ôm ấp của ma pháp được.”
Viện Trưởng:???
“Vậy tôi không mang hành lý cho ông nữa.” Nói xong Viện Trưởng liền ném hành lý của pháp sư địa tinh xuống mặt đất.
Ghét nhất là loại NPC bắt người chơi làm không công này.
Không thể học kỹ năng của đạo sư NPC thì xoát độ hảo cảm làm cái gì chứ? Người chơi thông minh không bao giờ làm nhiệm vụ vô bổ.
Xin tạm biệt, địa tinh pháp sư.
Sau khi ném xuống hành lý của pháp sư địa tinh, Viện Trưởng cảm thấy bước chân của mình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Chiến sĩ người lùn cười ha ha.
Pháp sư địa tinh trừng mắt đầy mặt là không thể tưởng tượng nổi, chờ hắn tỉnh lại từ cảm giác khiếp sợ, một ngọn lửa “phừng” một cái bắn về phía Viện Trưởng.
Viện Trưởng cảm thấy người nóng lên, như là ngửi được một mùi vị cháy khét nào đó.
Chiến sĩ người lùn che sau lưng hắn, rống to với pháp sư địa tinh: “Pháp sư các người sao lại lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ.”
Viện Trưởng lúc này mới nhìn thoáng qua chính mình, cả người cháy đen, ngay cả quần cộc cũng bị đốt không còn.
Nhưng nhân vật lại còn sống một cách thần kỳ.
【 đinh —— người chơi Viện Trưởng nhận được thù hận của đạo sư Defa.
Về sau xin chú ý không xuất hiện trước mặt của Defa, nếu không sẽ bị thiêu trụi quần.
】
Bởi vì ánh lửa tận trời mà một đám người chơi ở xung quanh đó nhanh chóng tìm đến.
Những người chơi thực nhanh đã nhìn thấy Viện Trưởng cùng hai NPC xa lạ.
“Đạo sư kỹ năng!” Không biết là ai hô lên một câu đầu tiên, tình huống sau đó lập tức trở nên mất không chế.
Những người chơi xông lên vây quanh hai NPC.
Chiến sĩ người lùn Ezhan cười ha hả nói: “Đừng chen chúc, đừng chen chúc.
Để bọn ta buông hành lý đã.”
Pháp sư địa tinh Defa thì thô bạo hơn rất nhiều, thấy Goblin xông tới liền không khách khí triệu hồi ra dòng nước xua đi: “Goblin đừng có tới gần ta.”
Một người chơi Goblin nói: “Đù má? Tại sao ông cũng kỳ thị chủng tộc? Lão tử chẳng lẽ không thể chơi pháp sư được?”
Defa liếc mắt về phía người chơi vừa nói chuyện: “Hừ, đám Goblin thô lỗ có độ hòa hợp với ma lực bằng không, thần ma pháp vĩnh viễn sẽ không mở cánh tay ra ôm ấp bọn mi.”
“Phốc.” Người chơi Slime bên cạnh cười ra tiếng: “Là phía Nhà phát hành không cho Goblin chơi pháp sư.”
Một con Slime khác đẩy ra đám người, chen lên đằng trước: “Đại sư, tôi không phải là