Trang sức nhỏ trên người Bùi Y đều bị Louis cầm đi, cả người chỉ mặc áo sơ mi của ác ma đỉnh cấp cùng quần đùi nhỏ bản limited trên bìa tạp chí thời trang của mị ma, nhìn qua vô cùng thanh thuần — mới là lạ.
Trên người mị ma làm sao có thể xuất hiện từ ngữ hình dung như tươi mát thanh thuần này chứ.
Sơ mi trắng đều có thể bị bọn họ mặc thành cảm giác sẹc xi quyến rũ, tươi mát gì đó, không tồn tại.
Tuy mị ma ở dạng này cũng vô cùng gợi cảm nhưng sau này nếu chỉ muốn cho y mặc sơ mi thì sao.
Louis bất động thanh sắc sờ cằm.
Bùi Y xoay vài vòng trước gương, áo sơ mi có 12 đạo phụ ma cùng 7 phép thuật phòng ngự mặc vào người rất có cảm giác an toàn nha.
Cùng với việc tự thưởng thức mình, khóe mắt Bùi Y liếc thấy ác ma đỉnh cấp nhíu mày, hơi ngẩng cằm, mười ngón tay thon dài đấu tranh với cái cà vạt màu đỏ sậm.
Cái cà vạt không nghe lời kia dưới biểu tình càng ngày càng không kiên nhẫn của ác ma đỉnh cấp mà bị chà đạp thành hình rong biển, ác ma đỉnh cấp “chậc” một tiếng cực thấp, sau đó trên tay bùng lên ngọn lửa, hóa cả cái cà vạt thành tro bụi.
Bùi Y buồn cười ra tiếng, y đi đến trước mặt ác ma đỉnh cấp: “Ngài còn cái cà vạt khác không?”
Bàn tay Louis lật lại, một cái cà vạt màu đỏ sậm khác xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Mị ma lấy cà vạt qua, ý bảo ác ma đỉnh cấp nâng cằm.
Mười ngón bay lượn, chỉ trong mười mấy giây mà cái cà vạt đã biến thành hình dạng xinh đẹp, thuận tiện y còn sửa lại cổ áo sơ mi cho hắn.
“Được rồi, các hạ.”
Louis: “Em có một đôi tay thật linh hoạt.” Nếu có thể làm cái khác…thôi, đêm nay đã không có.
Hai ma đi ra suối nước nóng, quản gia tộc trong suốt đã cầm sẵn áo khoác cùng áo choàng cho bọn họ.
Khi trong tay đã không có vật phẩm, quản gia hoàn toàn không tìm được nữa.
Defa cung kính cúi gập người hành lễ với Louis, điều này làm cho địa tinh vốn thấp bé trông càng lùn.
“Xin hãy tha thứ cho tôi, thật sự là bởi vì tình huống quá quỷ dị.” Defa tận lực dùng ngôn ngữ ngắn gọn để kể lại mọi chuyện xảy ra trong thành, nhưng nghe vào lỗ tai Bùi Y vẫn cứ như là tràn ngập các từ ngữ tỏ vẻ kính sợ cùng trung thành như “Vô cùng sợ hãi” “người hầu chân thành của ngài” “Đều là tôi sai lầm”.
Bùi Y trộm nhìn Louis đầy mặt lạnh nhạt một cái, nghĩ thầm, hắn thực sự là một thành chủ thành phố ngầm uy nghiêm.
Vậy, trong đầu Louis lạnh lùng rốt cuộc nghĩ cái gì đâu?
A, người chơi.
Nhất định là nhiệm vụ quá ít, quá nhàm chán.
Hiện tại, giờ phút này, lập tức tăng lớn số lượng nhiệm vụ, để cho bọn họ đi làm nhiệm vụ, đi đánh quái, đi đưa mạng cho phó bản!
Không sai, là đi đưa mạng cho phó bản.
Louis không hề lưu tình một chút nào với những người chơi đã đánh gãy chuyện tốt của mình.
Hắn quyết định tăng lớn độ khó của phó bản, để các người chơi có một trải nghiệm phó bản đầu tiên tuyệt vời.
Cứ như vậy, Louis cùng Bùi Y còn chưa ra khỏi đại sảnh thành chủ, các người chơi đã đột nhiên phát hiện ra trên đầu Mũ Đỏ cùng Ezhan có một dấu chấm than đỏ lóe sáng.
Dấu chấm than thể hiện điều gì?
Nhiệm vụ!
Các người chơi đã chơi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy một cái dấu chấm than lớn, sáng chói như thế.
Đây quả thực chính là đang nhắc nhở bọn họ: Xông lên, nhận nhiệm vụ đi.
Nhưng mà, không có người hành động.
Bởi vì, không có người có thể cử động.
Louis lần ngày thực sự ngay cả thuật định thân cũng không cần, trực tiếp quăng một cái hình thức cốt truyện toàn server.
Điều này có nghĩa là cho dù người chơi này ở bên ngoài thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, còn đang dẫm bản đồ, thì hắn cũng không thể động.
Tất cả người chơi bị cưỡng chế tiến vào trong cốt truyện.
“A, có hai nhiệm vụ vô cùng lớn đặt ở trước mặt mà ta lại không thể động!”
“Tình huống gì đây, tiền cốt truyện? Bố trí quái dị như vậy thực sự là cốt truyện chủ tuyến?”
“Trời má, một dấu chấm than thật lớn.
Cảm ơn trời, cảm ơn đất, trò chơi này thế mà cũng có nhắc nhở nhiệm vụ!”
“Cốt truyện chó má mau thả ta ra, ta muốn đi chọc cái nhiệm vụ kia.”
“Trò chơi này không thể nhảy cốt truyện sao? Tôi không muốn xem cốt truyện, tôi chỉ muốn làm nhiệm vụ thăng cấp.”
“Tỉnh dậy đi anh em, trò chơi này căn bản không có cấp bậc.
Xem cốt truyện mới là cách chơi trò này đó! Chúng ta đều là con dân của thành U Ám.”
“Phốc, thành phố ngầm của chúng ta tên là thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm có được không? Tên U Ám thành nhà mi đi nhầm chỗ rồi.”
Trong lúc chờ đợi cốt truyện thì các người chơi cũng không nhàn rỗi, trong miệng líu ríu không ngừng.
Ở trong tai NPC do Louis nặn ra, đa số những từ ngữ liên quan đến thế giới khác sẽ bị tự động xem nhẹ, nhưng vẫn có một số từ ngữ được NPC bắt giữ được.
Ví dụ như giờ phút này, Mũ Đỏ nghe thấy được ba chữ “U Ám thành” rất rõ ràng.
Mũ Đỏ vung roi, phát ra một tiếng xé gió vang dội, sợ tới mức các người chơi phải run rẩy.
Mũ Đỏ: “Các mi là gián điệp thành U Ám trà trộn vào?”
Các người chơi đồng loạt di chuyển bộ phận duy nhất có thể cử động, quay đầu nhìn về phía người chơi vừa nãy nói mình là con dân thành U Ám.
Người chơi kia bị nhìn đến áp lực lớn vô cùng: “Tôi, tôi thực sự chỉ là không nhớ kỹ tên thành phố ngầm của chúng ta.”
Mũ Đỏ: “Ngay cả tên thành phố ngầm của mình cũng không nhớ được, mi còn dám nói mình là con dân trung thành của thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm?” Nói xong, không đợi người chơi giải thích, hắn đã dùng lực vung roi lên, người chơi đáng thương trực tiếp bị đánh đến điểm sống lại.
Những người chơi còn lại sợ ngây người.
Tử vong, tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Thì ra không nhớ được tên trận doanh của mình, là một chuyện nghiêm trọng như vậy!?
Người chơi bị đánh đến sống lại kia đầy mặt ngơ ngác: Hắn có phải là người chơi thứ hai chết một cách khó hiểu toàn server sau người chơi chết do chuột đạp không?
Vị người chơi chết do chuột tia chớp đạp kia đăng bài nói mình đã đi khiếu nại, nhưng dịch vụ chăm sóc khách hàng lại nói cho hắn: “Chúng tôi là một trò chơi có độ tự do rất cao, mỗi hành vi đều sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm trò chơi của chính ngài.
Nếu mang đến bất cứ điều gì không thoải mái thì chúng tôi cũng vô cùng xin lỗi.” Sau đó