Bùi Y nhìn vu yêu, chớp mắt, lại chớp mắt.
Y đang tự hỏi, khi một mình đối mặt với pháp sư vong linh vu yêu truyền kỳ sẽ gặp phải chuyện gì.
Là một đám xương khô xông lên vây kín y, hay là bị một thần chú hôn mê đẩy ngã, rồi sau đó bị pháp sư vong linh chế tác thành xác ướp mị ma.
Vô số ý tưởng khủng bố xoay quanh trong đầu mị ma.
Sau đó một câu của Lagrange đánh nát tất cả não bổ của y.
“Chúng ta tới thảo luận chuyện kết giao bạn bè và hẹn hò trên phương diện học thuật.”
Về ‘kết giao bạn bè’? Cùng ‘hẹn hò’? Phương diện học thuật?
Phương, diện, học, thuật?
Bùi y nghĩ đến quyển ghi chép kia của vu yêu, tràn ngập thời gian, địa điểm, nhân vật, phân tích hành động các kiểu.
Cái đuôi của mị ma lại bắt đầu bất an mà đong đưa, muốn tìm thứ gì đó cuốn một chút.
Louis đúng lúc đến gần y, Bùi Y nháy mắt tìm được vị trí để đuôi, quấn lấy cánh tay rũ bên người của Louis.
Tầm mắt của vu yêu lập tức chuyển đến bộ phận chạm vào nhau của hai người, ánh sáng nhạt lập lòe trong hốc mắt làm cho những sinh vật khác cảm thấy bọn họ muốn nghiên cứu đồ vật mang tính sống còn hủy diệt nào đó.
Bùi Y rất khó để tự thuyết phục mình tin tưởng một con vu yêu chỉ đơn thuần muốn nói chuyện yêu đương, gã nhất định đang suy tính chuyện gì khác.
Chẳng lẽ —-
Mị ma đột nhiên căm thù Lagrange: “Vu yêu bọn mi rốt cuộc đã quyết định muốn nghiên cứu vong linh hệ yêu đương để thế thân địa vị của mị ma sao?”
Lagrange: “?” Đây là chủ ý tuyệt vời nào, tại sao ta lại không nghĩ đến chứ?
Louis: “?” Tại sao y lại đáng yêu như vậy chứ, thế mà lại nghĩ đến phương hướng này.
Bùi Y: “Ta nói cho mi biết, không có khả năng đâu.
Mị ma bọn ta không thể thay thế.”
Lagrange khống chế không được mà muốn cầm bút viết tiêu đề “Ta cảm thấy, bất luận nghiên cứu gì cũng không phải là không có khả năng —”
“Khụ khụ.” Louis thanh thanh giọng nói: “Cốt Long.” Hắn vô cùng tin tưởng, nếu không tiếp tục kéo đề tài trở lại thì Lagrange có thể không ngừng mà lôi kéo mị ma đi làm nghiên cứu kỳ quái gì đó.
“Được rồi, Cốt Long.” Lagrange tự nói với mình, gã không khuất phục, gã chỉ là không muốn bản thân xuất hiện trên mặt báo, sau đó có một đống gia hỏa râu ria đến phiền gã nghiên cứu mà thôi.
Ba sinh vật đi tới khu nuôi thả Cốt Long của Lagrange – ở phía sau tháp pháp sư, một hoa viên không hề giống với hoa viên một chút nào.
Bốn phía là rào tre được làm từ xương trắng, một cái rồi lại một cái mộ bia đứng sừng sững lặng lẽ, năm con Cốt Long nhỏ nhắn đang nô đùa vui vẻ giữa các mộ bia.
Lagrange dùng pháp trượng gõ rào tre: “Nhóm Cốt Long, đều lại đây.”
“Rống ——” sâu trong hoa viên truyền đến tiếng rít gào của rồng.
Lagrange: “Không không, không kêu các ngươi.
Chính là năm nhãi con nhỏ tuổi nhất.”
Năm nhóc rồng vừa vẫy cánh vừa lăn mang theo bụi đất mịt mù chạy tới, xếp hàng ngồi ngay ngắn trước mặt Lagrange.
Từ phải đến trái, phân biệt là, lớn tầm Cự Hình Độ Quạ, lớn tầm Sư Thứu thành niên, lớn tầm Thằn Lằn Xanh, lớn tầm Lục Hành Điểu, cùng với ….
tầm một quả dưa hấu.
Louis liếc nhìn nhóm cốt long: “Ai là nhóc con của Gubonake?”
Bốn con Cốt Long hình thể to lớn cùng quay đầu nhìn về phía con Cốt Long chỉ tầm quả dưa hấu ở ngoài cùng bên trái.
Cốt Long bằng quả dưa hấu co mình lại thành một cục: “Cốt Cốt?”
Lagrange: “A, là con này a.
Không biết tại sao mà không thể lớn được, thế nhưng tác dụng của nó còn rất mạnh.”
Louis nhướng mày: “Hử?” Cốt Long nhỏ như vậy, không thể trông cậy vào nó xông lên phía trước đánh vật lý, chẳng lẽ là tinh thông ma pháp?
Đôi mắt Bùi Y chớp chớp nhìn chằm chằm tiểu Cốt Long.
Nhìn xương cốt trắng tuyết của nó, hốc mắt tròn tròn, còn có ngọn lửa màu tím lam lập lòe, thân thể giống như quả cầu cùng móng vuốt ngắn ngủn, thật đáng yêu a.
Lagrange nhấc tiểu Cốt Long lên: “Tuy ta cũng không hiểu tại sao, tiểu Cốt Long có loại hình thể này ở giới Cốt Long cũng không đủ cường tráng kiện mỹ, tiếng kêu cũng không đủ to lớn vang dội, thực lực không đủ mạnh, còn có một chút loãng xương, nhưng lại được các đối tượng của ta yêu thích ngoài ý muốn.”
Lagrange nói, biểu tình trở nên bi phẫn: “Thậm chí có mấy lần, bọn họ chỉ muốn đến xem Cốt Long của ta, còn muốn chụp ảnh cùng ghi âm.
Mà ta, ta chỉ là một vu yêu công cụ.”
Louis: “……” Hắn không nên ôm bất kỳ hy vọng gì với Lagrange.
“Hắc hắc hắc.” Lagrange đột nhiên bỉ ổi cười một tiếng: “Thế nhưng ta cũng đã nghiên cứu được một ít thủ đoạn để đối phó với các đối tượng này.
Ta đem Cốt Cốt, a, chính là con Cốt Long này.” Gã lắc lư tiểu Cốt Long trong tay một chút.
“Ta dùng thủy tinh ký lục để lưu lại hình dáng làm việc cùng sinh hoạt thường ngày của nó, cũng làm tượng xương có hình dáng của Cốt Cốt.
Những thứ này đều đặt trong phần tiểu sử của tài khoản hẹn hò trên mạng của ta, số lượng tới tìm ta lập tức trở lên nhiều hơn.”
Louis: “Được, mi có thể câm miệng.
Về tác dụng của Cốt Long tự chúng ta sẽ đi tìm hiểu.”
Bùi Y vươn tay với Lagrange: “Có thể đưa nó cho ta không? Mi túm nó như vậy có vẻ nó không thoải mái lắm.”
Cốt Cốt cũng mở móng vuốt nhỏ với mị ma: “Cốt Cốt ~”
Lagrange nhìn thoáng qua Cốt Long: “Mi không nên tin nó, Cốt Long ngay cả thần kinh cũng không có thì làm sao lại có cảm giác không thoải mái được.
Hơn nữa nó là rồng a, cho dù là chủng loại gì, bao nhiêu tuổi, thì tham tài háo sắc cũng đều là bản tính của chúng.”
Đối với điểm này, Louis vô cùng đồng ý.
Cốt Cốt bắt đầu vẫy vẫy móng vuốt với Bùi Y, móng vuốt nhỏ kịch liệt múa may trên dưới.
Bùi Y: “Ta đã biết.
Có thể đưa cho ta không?”
Lagrange vừa nghe là biết mị ma đang có lệ gã, thậm chí mấy đối tượng tình một đêm của gã cũng từng có lệ gã như vậy: “Mi không biết.
Nó — Ai?”
Cốt Long bị Louis lấy đi, ác ma đỉnh cấp nhanh chóng mà ném Cốt Long vào quả cầu phong ấn.
Sau đó hắn đưa quả cầu phong ấn cho Bùi Y.
Bùi Y muốn sờ Cốt Long một cái: “….” Y vô cùng đáng thương mà nhìn ác ma đỉnh cấp, cái đuôi buông xuống, như là một ấu tể không có thịt ăn.
Louis nghiêm trang nói: “Lagrange vừa mới nhắc tới con Cốt Long này có chút loãng xương, bỏ vào quả cầu phong ấn là có thể giảm bớt vấn đề