Bùi Y ngửa đầu nhìn mấy con ác ma bình thường trên lưng chuột tia chớp.
Biểu tình trên mặt mê mang trong một giây.
Những ác ma bình thường đó đang nói cái gì.
Tiền? Trên người y nhìn như là có tiền sao?
Trầm mặc của mị ma ở trong mắt những ác ma khác đồng nghĩa với từ chối giao tiền.
Con ác ma đi đầu hung ác nói: “Đừng tưởng mi là mị mà thì chúng ta không xuống tay.
Mị ma như mi vừa thấy là biết không có chỗ dựa cường đại, ngoan ngoãn giao hết ma tinh trên người ra đây, nếu không hắc hắc hắc….”
Gã nở nụ cười đáng khinh, những con ác ma còn lại cũng cười ha hả theo.
Bùi Y: “….Bọn mi, là loại bình thường đúng không.”
“Loại bình thường thì sao chứ, loại bình thường đánh một con mị ma như mi cũng đủ rồi.” Một con ác ma hình thể khổng lồ la lên giống như bị giẫm trúng chân đau.
Có lẽ gã đã từng bị đả kích ở phương diện này chăng.
Bùi Y yên lặng nghĩ.
Ác ma dẫn đầu nói: “Mi thành thật một chút cho ta.
Nếu không chúng ta sẽ bán mi đến hang động Bạc ma!”
Bùi Y hạn hán lời nhìn tên ác ma bình thường trên đầu mọc ra một cái mụn nhỏ kia.
“Ta nghĩ, có một vài chuyện mi phải hiểu.
Cấp bậc cao nhất của Bạc ma chính là mị ma chúng ta.” Bùi Y chậm rì rì nói: “Cái nơi như hang động Bạc ma này hơn phân nửa là Bạc ma cấp thấp.
Mà ta, là một con ác ma cấp cao.”
Bùi Y dừng một chút: “Giả thiết, hiện tại chúng ta đến địa bàn của Bạc ma, ta ra lệnh một tiếng là bọn mi sẽ bị số lượng Bạc ma khổng lồ bao phủ.
Mặt khác, theo phán đoán của ta —” y có ý mà nhìn qua nửa người dưới của đám ác ma: “Bọn mi sống không quá một ngày.
Ác ma có khổ người thật lớn ghé sát vào ác ma nổi mụn: “Đại ca, ả đang nói cái gì?”
Ác ma nổi mụn trên đầu duỗi tay ra, đánh cho ác ma to con một cái: “Câm miệng.
Hắn coi thường chúng ta, cùng nhau lên, đè hắn lại.”
Bùi Y lui về phía sau hai bước, giương cánh sẵn sàng bay lên: “Nơi này là bình nguyên Tro Tàn, bình nguyên Tro Tàn trước giờ vẫn luôn hoang vắng, chưa từng xuất hiện đám cướp của trộm đồ.
Bọn mi là ai phái tới? Gia tộc của ta chính là tộc Viêm Ma lớn nhất bồn địa Hỏa Diễm phía nam, mi dám động ta, đã sẵn sàng cho sự trả thù của Viêm Ma chưa?”
“Đại ca, ả không phải là mị ma sao? Sao lại còn có tộc cha?” Một con ác ma nhỏ gầy khác chuyển động tròng mắt: “Em cảm thấy chúng ta cần phải tìm hiểu thêm một chút, tin tức chủ thuê đưa cho quá ít, nhỡ đâu nhầm ma thì chúng ta hiện giờ không đánh nổi Viêm Ma.”
“Chú nói rất đúng.” Ác ma nổi cục mụn trên đầu gật gật đầu, gã nhìn về phía Bùi Y: “Hôm nay trước tiên buông tha mi, chúng ta —” đi.
Một chữ cuối cùng của gã chưa nói xong, từ trên trời đã có một con Cự Hình Độ Quạ rơi xuống.
“A – a -” tiếng kêu bén nhọn chói tai, dòng khí vô cùng lớn làm đám ác ma trên mặt đất đều bị hất bay.
Chuột tia chớp kinh hoảng thất thố mà gọi bậy “chi chi”, bốn chân cào đất liên tục muốn trốn thoát.
Nhưng móng vuốt của Cự Hình Độ Quạ ấn hai cái “bạch bạch”, trực tiếp ấn chết chuột tia chớp ở ven đường.
Đám ác ma chạy trốn từ trên người chuột tia chớp sợ ngây người.
“Đại ca, đây là cái gì?”
“Cự, Cự Hình Độ Quạ.” Ác ma nổi mụn trên đầu cả kinh kêu lên.
Độ Quạ có hình thể siêu lớn như thế này có số lượng vô cùng thưa thớt và sức ăn rất lớn, nhưng không phải chỉ có tiền là có thể nuôi được.
Nghe nói chúng nó rất khó thuần phục, nếu không phải chăn nuôi từ khi chúng còn nhỏ thì Cự Hình Độ Quạ sẽ không chịu nghe lời.
Mà ấu tể của Cự Hình Độ Quạ lại là hàng không bán ở quán rượu Vực Sâu.
Đây bản chất là một quán rượu chỉ mở ra đối với một bộ phận ác ma đỉnh cấp, có thể đi vào uống rượu mà lại còn lấy được một con ấu tể Cự Hình Độ Quạ, cũng chăn nuôi đến lớn như vậy, cái nào không phải là đại ác ma dậm một chân đã làm cho toàn bộ dưới lòng đất run rẩy ba cái chứ.
“Mã Đức, chủ thuê không phải nói đối phương chính là mị ma dáng người bình thường không quyền không thế sao?”
Khi đám ác ma lên kế hoạch chạy trốn dưới móng vuốt của Cự Hình Độ Quạ thì Bùi Y nghe được một thanh âm quen thuộc.
“Anh trai mị ma, em tới cứu anh đây!” Slime màu hồng phấn nhảy xuống từ trên người Cự Hình Độ Quạ: “Bọn chuột nhắt phương nào, dám động đến tiểu mị ma của thành chủ đại nhân bọn ta! Bọn mi đã chết! Vịt Vịt xử lý bọn họ!”
Cầu Cổn Cổn nảy một cái rơi vào ôm ấp của mị ma, Bùi Y bị lực đánh vào của Slime làm lui lại phía sau vài bước.
Bùi Y nâng Cầu Cổn Cổn lên: “Sao em lại ở đây?”
Cầu Cổn Cổn nặn ra một vẻ mặt siêu đáng yêu 0v0: “Thành chủ Louis của bọn em sai em tới đón anh cùng thưởng thức buổi trà chiều, thuận tiện còn ăn cơm chiều, uống hai ly rượu, sau đó lên giường các kiểu.”
Bùi Y: “A?”
Cầu Cổn Cổn: “A không phải, ý em là ——”
Bùi Y: “Ta thực vinh hạnh.
Nhưng ta muốn về thành phố ngầm Vĩnh Nguyệt Chi Huy đổi một bộ quần áo đã.”
Cầu Cổn Cổn: “A, được không thành vấn đề.” Mị ma thật phóng khoáng, nàng thích cái tiến độ này.
Buổi tối thật đẹp 0w0.
Trong vài giây mị ma giao lưu với Slime, mấy con ác ma bình thường bên cạnh đang trải qua khoảng thời gian đau khổ nhất ma sinh.
Chuột tia chớp đã bị Cự Hình Độ Quạ cho là thức ăn mà ăn luôn, những ác ma còn lại cũng bị nó dẫm thành gãy xương.
Cái mõm thật lớn kia thường thường mổ xuống, có lẽ là cảm thấy hương vị không tốt nên mổ một ngụm phun một ngụm.
Không bao lâu, trên người đám ác ma phủ đầy lỗ thủng máu.
“Đại ca, đại ca chúng ta đầu hàng đi.”
“Oa, đại ca.
Em không làm nữa, em nguyện ý đi đào quặng, em không muốn bị Cự Hình Độ Quạ ăn luôn a.”
Đối mặt với tiếng kêu thảm thiết của đám đàn em, ác ma nổi mụn trên đầu vươn tay về phía Bùi Y: “Mị ma đại nhân, chúng tôi đầu hàng, chúng tôi nguyện ý đầu hàng.”
Cầu Cổn Cổn: “Anh trai mị ma, em đề nghị loại rác rưởi có hại này nên xử lý triệt để.”
Bùi Y nói: “Không, cần sống.
Ta cảm thấy đây là một âm mưu nhắm vào ta.
Cần phải trói bọn chúng mang về, ta muốn tự mình thẩm vấn.”
Đinh — nhảy ra một nhiệm vụ nhánh, Cầu Cổn Cổn có lẽ sẽ không để đám quái nhỏ