Cầu Cổn Cổn dùng hết hoa ngôn xảo ngữ cả đời để lừa Ba Y làm một cái rương lớn, cất mị ma vào trong, sau đó đậy lại, đưa cho Louis.
Đây chính là đồ vật mà thành chủ bọn họ thích nhất.
Ba Y nghe xong: “…..” Khuôn mặt vốn mang theo mỉm cười chợt trở nên không còn biểu tình gì.
Cầu Cổn Cổn cân nhắc, mọi chuyện hình như có gì đó không hợp?
Quả nhiên, ngay sau đó.
Anh trai 17 của mị ma này cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà Louis các hạ, cái gì mà phụ ma đại sư, thế mà muốn làm em trai của ta? Hừ, cho dù hắn đặt khắc văn cổ đại, phụ ma siêu mạnh ở trước mặt ta thì ta cũng không liếc nhìn một cái! Ta sẽ không để cho em trai đáng yêu của ta bị một con ác ma rắp tâm bất lương như vậy bắt được.”
Nói xong, Ba Y cười tà mị với Cầu Cổn Cổn.
Cầu Cổn Cổn: “Anh muốn làm gì?”
Ba Y giơ Cầu Cổn Cổn lên, dùng sức ném, Slime hồng nhạt biến mất giữa không trung.
“Hẹn gặp lại, sủng vật của ác ma rắp tâm bất lương.”
Cầu Cổn Cổn bởi vì tốc độ phi hành quá nhanh mà liên tục rớt máu, đã chết.
Đi ra từ điểm sống lại, nàng lăn về phía đại sảnh thành chủ.
Sau khi Ba Y ném Cầu Cổn Cổn xuống, vỗ vỗ tay, bay về phía Bùi Y.
Bái phỏng Louis các hạ cái gì, không đi, hắn muốn mang em trai về nhà.
Phía dưới chiến trường, Bùi Y nhận được một quả trứng có viền sóng màu lam từ tay một chỉ huy người sói.
“Đây là trứng của một con chuột tia chớp.” Bùi Y nói: “Có lẽ là tên ác ma cấp thấp này mua trứng tọa kỵ mới, có thể ăn cũng có thể ấp ra.
Nhìn nhan sắc vỏ trứng này, có lẽ là một con chuột tia chớp có màu sắc và hoa văn hiếm gặp.”
“Là tọa kỵ a.” Có hai thú nhân hưng phấn mà réo lên một tiếng.
Bùi Y liếc nhìn họ một cái: “Đây là con thú thay đi bộ thường thấy nhất dưới nền đất, ở khu hang động trên đồi có thể tùy tùy tiện tiện thấy được một ổ.
Được rồi, bọn mi tiếp tục quét tước chiến trường đi, ta muốn bái phỏng thành chủ đại nhân của bọn mi.”
“Không, chúng ta trở về.” Ba Y đột nhiên lên tiếng, hắn lôi kéo Bùi Y bay trở về.
Bùi Y: “Nếu em nhớ không nhầm, anh trai thân ái của em, anh là người đưa ra ý muốn bái phỏng Louis các hạ.”
Ba Y: “Đúng vậy, hiện giờ anh thay đổi chủ ý.”
Bùi Y: “Nhưng em vẫn muốn đi bái phỏng Louis các hạ, em đã lâu chưa thấy ngài ấy, em nhớ ngài.”
“A —-” Ba Y che ngực lại: “Thế mà em lại nhớ hắn? Em trai đáng yêu của anh thế mà lại nhớ một tên ác ma giống đực khác!?”
Các người chơi sợ ngây người.
Đây là tình huống như thế nào? Cốt truyện ngẫu nhiên? Hay là cốt truyện ẩn? Hiện giờ hẳn là nên mở miệng nói chuyện sao? Cần phải đáp lời như thế nào nhóm NPC mới phát nhiệm vụ cho bọn hắn?
Không không không, hiện giờ vấn đề lớn nhất chính là: Mị ma nhớ lão Lou, anh trai mị ma không cho mị ma nhớ lão Lou, con đường yêu đương của lão Lou đã gặp phải bụi gai?
“A a, nhóm kẻ phản bội đứng lên.”
“Mau mau cho tôi vị trí.
Mị ma tốt như vậy, làm sao có thể để cho lão Lou bắt đi.”
“Nghĩ cái gì vậy? Lão Lou không có cơ hội, ông có cơ hội à?”
Bùi Y trừng mắt nhìn đám con dân thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm mắt lóe ánh sáng này: “Ta sẽ nói cho thành chủ của bọn mi, con dân của ngài thế mà lại muốn phản bội ngài.”
Các người chơi sợ ngây người, lật xe rồi, tên chó má lão Lou lục thân không nhận kia không biết sẽ làm ra trò gì nữa.
Bọn họ mồm năm miệng mười bắt đầu giải thích.
Cái gì mà “làm việc buồn chán chỉ đùa một chút thôi.” “tôi thực sự yêu thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm nhất, nó làm tôi cảm thấy thân thiết hơn cả đại địa mẫu thân.” “Thành chủ tốt nhất trên thế giới chính là thành chủ Louis của bọn tôi.
Tôi có thể thể hiện tình yêu của mình với hắn cả ngày.”
Khi mà đa số người chơi liều mạng lừa dối NPC, có một người chơi bắt đầu trầm tư: Chẳng lẽ điểm phát động giao lưu với mị ma chính là bôi đen lão Lou?
Ba Y nghe xong mấy câu dối trá của người chơi, đầy thấm thía mà nói với Bùi Y: “Nhìn xem đám con dân thành phố ngầm không đáng tin cậy này, anh cảm thấy vị các hạ Louis kia cũng không đáng tin cậy mấy đâu.”
Bùi Y: “Trước kia rõ ràng anh nói Louis các hạ là ma cao cấp của hội ác ma vực sâu.”
Ba Y: “Anh nói sai rồi.”
Bùi Y: “Em mặc kệ, hôm nay em phải đi gặp Louis các hạ!”
Ba Y: “Không được đi.
Em trai thân yêu của anh, em còn chưa rõ sao? Hắn chỉ nghĩ tán tỉnh em a!”
Bùi Y: “Vinh hạnh của em a.”
Ba Y: “……” A, đúng rồi, em trai của hắn là mị ma a.
Nhưng nghĩ đến chuyện có ác ma khác muốn mang Bùi Y đi thì sâu trong nội tâm của Ba Y bùng lên vô số cây đuốc.
A, gia hỏa như vậy, vẫn là thiêu hủy đi.
Các người chơi cách hai NPC một khoảng cách nhất định, một bên xem cốt truyện một bên thảo luận.
“Lão Lou quả nhiên gặp xui xẻo, nhưng mà tôi thực sự rất vui.”
“Ca ca cố lên, đừng để cho lão Lou thực hiện được a.”
“Hiện giờ tôi đi mật báo cho lão Lou, hắn sẽ cho tôi khen thưởng nào đó không?”
“Hửm? Bên trong chúng ta có một phản đồ.”
—–
Cầu Cổn Cổn vọt vào đại sảnh thành chủ, Gubonake không chỉ không cản nàng mà thậm chí dùng cái đuôi cuốn nàng tới trên bàn làm việc của Louis.
Gubonake lấy lòng lóe sáng ngọn lửa linh hồn: “Sủng vật của ngài tới, tôi nghĩ nàng sẽ mang đến tin tốt cho ngài.”
Louis: “Nga?”
Gubonake: “Nể mặt mị ma, tôi tớ hèn mọn của ngài có thể thỉnh cầu một chút tiền lương được không? Đại hội vong linh 100 năm một lần sắp đến rồi, tôi không thể trở thành con Cốt Long mất mặt nhất, như vậy không tán được Long muội muội.”
Cầu Cổn Cổn: “Ặc, tôi đã làm hết sức, thực sự, thành chủ đại nhân, tôi đã làm hết sức.”
Gubonake: “Mau nói thành tựu của mi ra!”
Cầu Cổn Cổn: “Nhưng tôi gặp đối thủ.”
Ngọn lửa linh hồn của Gubonake thoáng co lại một chút: “Mi câm miệng đi, lần sau lại đến báo cáo, chủ nhân tôn kính của chúng ta phải làm