Editor: Tranh Nhược
Chương 192
Ai không biết, trong xa giá của quốc sư Hắc Viêm chưa bao giờ có người khác ngồi. Cho dù là cháu gái Vinh Hân quận chúa hắn sủng ái nhất cũng không có cơ hội ngồi trên đó.
Còn nhớ rõ có một lần Vinh Hân quận chúa làm nũng chơi xấu, cường ngạnh muốn ngồi, kết quả bị hắn hung hăng phạt một trận.
Chuyện này, người có chút thế lực trong kinh đều biết.
Chỉ có những đồ nhà quê, chân đất mới không biết.
Hiển nhiên, Kiều An thuộc về một trong số những đồ nhà quê, chân đất.
Kiều An, từ ăn mặc cùng phong trần mệt mỏi liền có thể nhìn ra cô ngoài kinh thành đến, không biết nha đầu keo kiệt từ thâm sơn cùng cốc nào ra tới.
Cho nên, dù đều là một đám đứng chờ, cô vẫn đứng trong góc.
Trước mắt một đống người mênh mông, lúc này quốc sư đại nhân cung kính vô cùng khoanh tay nhìn.
"Đế Tôn, ngài xem, tới rồi......"
Lời quốc sư Hắc Viêm rơi xuống, một lát sau, trong xa giá mới có người chậm rãi đi ra.
Chỉ liếc mắt một cái, người phía dưới, toàn bộ đều ngây ngốc.
Nam tử bạch y từ xa giá ra chỉ đứng đó cũng áp chế nổi bật của quốc sư
Hắc Viêm.
Phải biết rằng, mấy năm nay, quốc sư Hắc Viêm lấy diện mạo dung mạo khí độ cùng địa vị thân phận làm bao nhiêu người ngước vọng trông ngóng.
Căn bản khó có thể tưởng tượng, thiên hạ này còn có người có thể cùng hắn sánh vai!
Phải biết rằng, bao nhiêu người đều đang nói, quốc sư Hắc Viêm là cao thủ đệ nhất toàn bộ đại lục Tiềm Long, ở bên trong linh vương cũng là nhất đẳng!
Nhưng hiện tại, người nam nhân này đứng ra lại làm quốc sư Hắc Viêm mất một nửa phong thái......
Quan trọng nhất mọi người đều nghe được, quốc sư kêu Đế Tôn dùng kính ngữ —— ngài!
Thiên hạ này, có ai có thể làm quốc sư đại nhân dùng kính ngữ?
Dù là hoàng đế bệ hạ cũng bị hắn gọi tới xua đi!
Trong lòng mọi người đều sôi trào, trong sân ngược lại lặng ngắt như tờ ——
Bởi vì mọi người đều bị tin này
làm khiếp sợ, ngay sau đó lại là kinh hỉ thật lớn!
Các nàng vốn dĩ tới bái sư. Nếu sư phụ tương lai lợi hại như vậy, tiền đồ các nàng ngày sau, chẳng phải so trong dự đoán còn muốn tốt hơn sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ người trên quảng trườn đều yên tĩnh.
Mọi người đều dùng ánh mắt khát vọng mà lửa nóng nhìn về phía nam nhân bạch y như trích tiên!
Mà có vài thiếu nữ thân phận đặc biệt cao quý, thiên tư đặc biệt xuất chúng, tỷ như Vinh Hân quận chúa, khóe miệng đã lộ ra nụ cười rụt rè mà vừa lòng!
Nàng thắng chắc rồi!
Lại thấy nam nhân kia, mặt mày bình đạm, vô hỉ vô bi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích......
Kiều An bị dồn trong góc cũng nhón chân nỗ lực muốn thấy rõ người nam nhân này.
Cô còn không kịp nhìn gương mặt kia, liền cảm giác thân mình nhẹ.
Cô, cô thế mà bay lên! Không chịu khống chế mà bay lên.
Bay vùn vụt qua đỉnh đầu đám người mênh mông đưa tới trên đài.
Biến cố này, đừng nói Kiều An hòa thượng quá cao không sờ tới đầu (không hiểu được tình huống), tất cả người trên quảng trường đều không rõ chuyện như thế nào.
Quốc sư Hắc Viêm cũng không rõ xảy ra cái gì.
Nhưng Đế Tôn đại nhân làm khẳng định đều đúng.
Trên mặt hắn treo nụ cười mỉm thần bí mà bình tĩnh, nhìn về phía Kiều An, tựa hồ hắn đối với hành động của Đế Tôn không chút ngoài ý muốn.
"Nhóc có bằng lòng trở thành đệ tử bổn tọa?"
Trên mặt hờ hững, lời nói bình đạm lại như tiên âm luân ngữ, lượn lờ bên tai.
Như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu!
——————
22h13 7/4/2020