Editor: Tranh Nhược
Chương 197
Bộ dáng nhiệt tình của hắn giống như nhánh Ngưng Thần là cải trắng.
Trên thực tế, giá trị của nhánh Ngưng Thần trăm năm có thể mua toàn bộ Vân gia. Càng đừng nói ngàn năm, vạn năm.
Kiều An cảm thấy đây hoàn toàn là khoai lang phỏng tay, "Quốc sư đại nhân sao tôi lấy được...... Hơn nữa ngài kêu tôi sư muội cái gì, này...... Thực lực của tôi, ngài không phải......" Chiết sát tôi sao?
Kiều An xấu hổ bất đắc dĩ, vốn tưởng mình cẩn thận giữ bổn phận.
Không nghĩ tới, phản ứng của quốc sư Hắc Viêm cùng cô tưởng tượng hoàn toàn bất đồng.
Mặt hắn lập tức suy sụp.
"Kiều An tiểu thư cảm thấy tôi không xứng kêu ngài là sư muội sao? Ngài là đệ tử Đế Tôn mà tôi lại......"
"Tôi nào dám......" Kiều An vội vàng xua tay.
Thân là linh vương, tùy tiện động ngón tay liền có thể bóp chết cô con nhóc linh sĩ cấp 6 có được không hả?
Cuối cùng, dười tình huống quốc sư Hắc Viêm lì lợm la liếm, cô vẫn là đưa cây Ngưng Thần vạn năm và nhánh Ngưng Thần ngàn năm trình lên cho Đế Tôn.
Cô vốn tưởng mình thành thật bổn phận sẽ làm vị sư phụ mới nhậm chức này khen ngợi mình.
Không nghĩ tới được khinh bỉ.
Đúng vậy, khinh bỉ.
Tuy Đế Tôn chỉ liếc mắt một cái, nhưng một cái liếc mắt khẳng định là khinh bỉ.
"Thứ đồ không đáng giá, nhóc cầm chơi là được. Lần sau không cần trình lên bẩn mắt bổn tọa!"
Đây là cây Ngưng Thần vạn năm đấy ạ! Ở thời điểm tu luyện, đặt trong phòng ấy, hiệu quả tu luyện phải nói là làm ít công to.
Kiều An thấy mình chưa đủ hiểu thế giới này rồi......
Nhưng bộ dáng kinh ngạc của cô, dừng trong mắt Đế Tôn làm y càng thêm mất mặt.
Suy nghĩ một chút, mình ngàn năm nay mới chỉ thu một đồ đệ, sắc mặt của y thoáng ôn hòa một ít.
Nhưng không nói rõ cho nàng, nàng sẽ lầm đường.
"Ngô đồ (*) Kiều An" Vẻ mặt y nghiêm túc, ánh mắt nhìn Kiều An mang theo thần thái thương dân trách trời thật sâu, "Vi sư biết trước lúc gặp ta, gia cảnh con bần hàn, nghèo không có nhà. Nhưng con không thay đổi chí khí lớn, thức khuya dậy sớm, gà gáy làm giờ mới có chút
ít tu vi. Tầm mắt không tốt không phải con sai. Nhưng bổn tọa cho rằng, trên đường tu hành ấy, tầm mắt như hạt đậu là trăm triệu không thể, cho nên vi sư muốn trợ giúp con một tay, bài trừ tâm ma......"
(*) Đồ đệ ngốc, ngu...
Kiều An càng nghe càng thấy không đúng......
"Vâng sư phụ, cho nên?"
Cô tới công lược Đế Tôn không sai cũng không phải tới gặp nhạo báng!
Đế Tôn hòa ái nhìn cô một cái, liếc mắt một cái, tựa hồ hết thảy không cần nói cũng hiểu.
"Nhân từ chỗ nào, quả từ chỗ ấy. Nếu tánh tành con đều đến từ gia đình nghèo khó, con tự nhiên từ nơi đó bắt đầu bài trừ tâm ma......"
Gia đình nghèo khó...... Kiều An rất muốn nói, nhà Vân Kiều An cũng không tính nghèo mà lại nói thế nào thì Vân gia cũng là số một số hai trên trấn, tuy cô thuộc chi bên nhưng so với những người nghèo chân chính vẫn khá hơn nhiều.
Cơ mà đạo lý này nói không thông nổi, bởi vì Đế Tôn khẳng định sẽ kinh ngạc hỏi: Chẳng lẽ này còn chưa đủ nghèo?
Ngăn cách giai cấp khó vượt qua nhất, Kiều An phát hiện, nhiệm vụ công lược so trong tưởng tượng còn khó hơn một chút.
Rốt cuộc, nhìn bộ dáng Đế Tôn đại nhân hiện tại, nếu tiểu đồ đệ y nói cho y, sư phụ con yêu người, chúng ta bên nhau đi, y khẳng định một tát chụp bay, đánh chết thứ đồ khi sư diệt tổ!
Kiều An tuy không rõ, Đế Tôn đại nhân vì cái gì nhìn cô một cái liền quyết định thu cô làm đồ đệ —— nhưng cô xác định, Đế Tôn đại nhân đối cô không có một chút ý tưởng không an phận nào.
Y thời thời khắc khắc bưng cái giá sư tôn. Nếu không phải y không cần thì lúc nào y cũng có thể tùy thời cầm râu dê, làm một bộ ân cần dạy dỗ.
——————
14h19 11/4/2020