Editor: Tranh Nhược
Chương 202
Nàng từng là linh thánh, tình huống gì mà chưa thấy qua? Dạng người nào mà chưa thấy chứ!
Nhưng nàng chưa từng chịu sỉ nhục thế bao giờ!
Nàng là ai? Vân Kiều An lại là thứ gì? Hiện tại thế mà dẫm lên nàng, thu nhân tâm!
Nàng (VKA) cũng xứng?!
Trong lòng nàng lửa giận quay cuồng, trên mặt lại cực kỳ khắc chế.
Bởi vì trong lòng nàng, Kiều An cùng Vân Kiều vẫn bất đồng.
So với Vân Kiều, nàng càng để mắt Kiều An hơn một ít, cho nên càng cẩn thận hơn một ít.
Có lời nàng không cần tự nói.
Vân Diệu Khả được nàng ám chỉ, lập tức cười lạnh, "Vân Kiều An, cô về đúng lúc lắm! Nếu không phải cô không nghe ý người ta mạnh mẽ muốn đi thủ đô trở thành đệ tử Đế Tôn, hiện tại cô cũng có thể cùng chúng ta cùng tiến vào học viện Chân Nguyên. Nhưng cô nhìn xem, hiện tại Vân gia chúng ta có tám người vào học viện Chân Nguyên mà cô thì sao xám xịt từ thủ đô trở lại...... Tội gì chứ!"
Vân Diệu Khả nói vừa khắc nghiệt lại ác độc.
Nếu Kiều An thật sự xám xịt từ thủ đô trở về, phỏng chừng nghe lời này xong sẽ muốn chết.
Mà lời nàng nói cũng cảnh cáo những người quay chung quanh Kiều An, đừng quên là đại tiểu thư giúp bọn họ vào học viện Chân Nguyên, cho nên phải biết vị trí mình nên đứng.
Quả nhiên, Vân Diệu Khả nói xong, người bên cạnh Kiều An liền ngượng ngùng ngồi trở lại vị trí.
Ai cũng biết, Vân Diệu Khả cùng Vân Linh có quan hệ chặt chẽ nhất.
Lời nàng nói chính là ý Vân Linh.
Tuy xem trọng Vân Kiều An nhưng đắc tội đại tiểu thư, với lại cô cũng không vào học viện Chân Nguyên, thật sự là tiền đồ kham ưu.
Qua học viện Chân Nguyên, nhìn học viện nguy nga cùng tráng lệ bọn họ ấn tượng khắc sâu, gặp được danh sư là quan trọng cỡ nào, lão sư tốt có thể trợ giúp bọn họ trên đường tu luyện ít đi một thất bại......
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Kiều An bị người dỗi như vậy, tâm tình thật ra bình tĩnh. Đơn giản mà nói là không có cảm giác gì.
Đế Tôn đại nhân
ân cần dạy dỗ cô, tầm mắt cao một chút, lòng dạ rộng lớn một ít, không cần ôm dáng vẻ chưa hiểu việc đời.
Hiện tại, cô đã bái Đế Tôn đại nhân làm thầy, quốc sư Hắc Viêm đều chân chó muốn kêu cô tiểu sư muội, hiện tại cô còn cùng Vân Diệu Khả tức giận, không phải rất mất mặt sao?
Đáng tiếc bộ dáng cô không để ý, không nổi giận dừng trong mắt Vân Linh cùng Vân Diệu Khả là cô sợ phiền phức.
Bởi vì các nàng còn nhớ rõ trước đó Vân Kiều An đánh bại Vân Linh kiêu ngạo không ai bì nổi cỡ nào.
Hiện tại "Nén giận"như vậy, chỉ có thể thuyết minh cô rốt cuộc bị hiện thực vả mặt.
Đế Tôn? Đế Tôn sao có thể thu cô làm đồ đệ? Nếu thật sự thu, hiện tại cô còn trở về?
Vân Linh đồng tình nhìn nhìn Kiều An, "Kiều An, cô ân đoạn nghĩa tuyệt với cha mẹ, cũng không để ý tất cả, đi thủ đô bái Đế Tôn làm thầy. Tôi lúc ấy khuyên cô xem thực lực của mình, kết quả, cô còn đánh với tôi một trận. Ta xem cô hiện tại hẳn là tâm nguyện được đền bù, cho nên áo gấm về làng đi? Tôi nghĩ, Đế Tôn nếu là bằng hữu quốc sư Hắc Viêm khẳng định cũng rất lợi hại, khẳng định dạy cô rất nhiều chiêu thức tuyệt. Nếu không, hiện tại chúng ta một lần tỷ thí để người đường tỷ này nhìn xem muội có tiến bộ không?"?
Nàng cười như không cười lại như độc dược độc nhất.
Từng chút từng chút đâm vào vết thương của người ta.
Mọi người đều không đành lòng nhìn nhiều. Trong lòng cảm thấy, vị đại tiểu thư này nói chuyện thật sự quá độc.
Xem Vân Kiều An người ta sao có thể bái sư thành công? Nàng còn cố tình nói mát, còn để người ta sống hay không.