Editor: Tranh Nhược
Chương 209
Mà hiện tại phong thuỷ luân chuyển, năm nay đến nhà ta.
Hiện tại bị cha nương Kiều An dẫm là Vân Linh.
Cũng không biết, nàng có cảm giác gì đây.
"Vân Linh tỷ, hiện tại phục sao? Tỷ hẳn biết, linh giả tu luyện chính là nghịch thiên mà đi, thực lực vi tôn. Giống tôi trước kia thực lực kém cỏi, phụ mẫu đều khinh thường, đây cũng là tôi không bằng người, không có cách nào. Nhưng Vân Linh tỷ, tỷ đây là đang khinh tôi không có người cha tốt sao? Hiện tại tỷ không bằng tôi liền tránh sau cha tỷ, tỷ không thấy mất mặt sao?"
"Bất quá, ha hả, cha tỷ cũng không bằng tôi thì làm sao bây giờ?"
Kiều An khiêu khích làm Vân Linh hoàn toàn không tiếp thu được!
Trọng sinh một đời, nàng muốn lần nữa đứng nơi cao nhất.
Sau đó, đánh bại tiện nhân kiếp nhân.
Nàng rốt cuộc làm sai cái gì, vì cái gì một chi bên đều có thể đạp lên đầu nàng?
Nàng nỗ lực tiến tới, chăm chỉ như vậy, thậm chí đối Kiều An cũng thực tốt, rõ ràng là nàng (VKA) xem hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú!
"Vân Kiều An, ta rốt cuộc nơi nào xin lỗi cô, sao cứ nhằm vào ta hoài vậy?"
Vân Linh phẫn hận, lời nàng nói là thiệt tình.
Nàng mới bắt đầu cỡ nào chân thành muốn thu Kiều An làm tuỳ tùng nhỏ nha.
Kiều An cạn lời, "Chẳng lẽ tôi đối với tỷ không tốt sao? Lúc tỷ còn là phế sài không phải tôi giúp tỷ sao?"
Vì cái gì nữ chính luôn cảm thấy người khác đối mình có thiện ý là theo lý thường, thậm chí người khác phủng mình, sùng bái mình cũng là theo lý thường nhỉ?
Tựa như hiện tại, Vân Linh thấy mình có một người cha yêu thương mình lại bênh vực người mình là điều hiển nhiên, nàng không thấy Kiều An có đôi cha nương cực phẩm có gì đáng giá đồng tình.
Ngược lại, nàng sẽ giáo huấn Kiều An vì cái gì đối cha nương không đủ hiếu thuận!
Thế giới này cường giả vi tôn, chẳng lẽ lại không có
tâm chắc?
Không thể có tâm đồng tình kẻ yếu hay sao?
Vân Linh nàng tự mình không nghĩ tới, nguyên thân thân thể này cũng là một kẻ yếu sao?
Đáng tiếc, Vân Linh sẽ không nghĩ như vậy. Thế giới quan của nàng không có thương hại kẻ yếu.
Không chỉ không thương hại cũng không tiếp thu nổi mình kỹ không bằng người.
"Vân Kiều An —— cô đắc ý cái gì! Còn không phải bái Đế Tôn làm sư sao? Ta cũng không biết cô thành công thế nào. Bất quá, ha hả, hắn chiêu thiếu nữ mười tám tuổi rốt cuộc là thu đồ đệ hay thu thị thiếp, ai biết được! Một ái sắc, một muốn bò lên, các ngươi thật ra ăn nhịp với nhau! Ha, cô dùng sắc đẹp bái sư mới một bước lên trời. Cô đi đường ngang ngõ tắt đi? Chẳng lẽ là song tu sao ha ha ha! Cô á, khi dễ bọn ta loại người thành thật kiên định tiến tới, cô không muốn mặt hả?"
Kiều An nghe nàng nói cũng không biết nói gì.
Đúng vậy, Đế Tôn thu thiếu nữ dưới mười tám tuổi làm đồ đệ......
Không ai dám nói Đế Tôn vì thỏa mãn sắc - dục.
Rốt cuộc, có quốc sư Hắc Viêm làm thuyết khách. Hoài nghi quốc sư là muốn tạo phản sao?
Cố tình Vân Linh một thân ngạo khí, dám nghĩ dám nói ——
Nếu Kiều An không phải đương sự đều bị nàng hiên ngang lẫm liệt mê hoặc mà dùng thành kiến nhìn mình.
Nhưng ——
Đôi khi làm người cũng không cần thiển cận thế!
Thế mà còn nhịn được hả?
"Vân Linh cô thật sự quên mất vị Huyết La vương Tạ Luân có thân mật với cô, ôi không đúng nha, nên nói là nhân tình kia rồi sao?"