Editor: Tranh Nhược
Chương 212
Đế Tôn không nói.
Trên thế giới này, trừ bỏ tu hành khó khăn còn có cái gì khó khăn sao?
Kiều An dùng tư thế õng ẹo nửa ngày phát hiện Đế Tôn bắt đầu đả tọa, hoàn toàn là bộ dạng không phản ứng cô, chỉ có thể hết chỗ nói.
"Sư phụ, con có phiền não."
"Ừ."
"Con, đường tỷ của con, nàng chạy, ô ô ô, con thấy con đắc tội nàng, nàng khẳng định sẽ mang theo người trở về tìm con báo thù!"
Kiều An móc ngón tay, một bộ vô cùng đáng thương.
Cô ngồi xổm bên người Đế Tôn như con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Loại tư thế này làm Đế Tôn không được tự nhiên.
Tia không tự nhiên này làm y thấy kỳ quái.
Tu luyện ngàn vạn năm, trước nay đều không có loại cảm xúc này.
Cho nên y mở mắt ra nhìn cô, nhíu mày, "Con như này giống cái gì? Có vi sư ở chỗ này, trên đời này có ai có thể thương con? Vi sư giáo huấn, con đều đã quên sao? Tầm mắt phóng khoáng một ít, phải nhớ kỹ, con không phải người trước kia không có sư phụ."
Một loại lạnh lẽo vô hình từ trên người y phát ra lơ đãng bay xung quanh hai người.
Nhưng mục tiêu công lược của Kiều An chính là người này, sao có thể biết khó mà lui?
Công lược thất bại mới bình thường, công lược thành công mới không bình thường đó?
"Sư phụ giáo huấn đúng, nhưng vị đường tỷ này, hình thức nàng trả thù phỏng chừng không phải phương thức sư phụ suy nghĩ......"
"Sư phụ, cho tới nay nàng đều cảm thấy nàng mạnh hơn con. Nhưng con là ai, con là đệ tử Đế Tôn sao có thể kém hơn nàng?"
"Mà vị đường tỷ này, nàng có vị hôn phu đặc biệt đặc biệt lợi hại, đặc biệt đặc biệt mạnh, hắn là Huyết La vương Tạ Luân á, ô ô ô, so sánh với nàng con không có vị hôn phu, đặc biệt mất mặt...... Sư phụ con làm sao bây giờ, con không thể làm người mất
mặt! Sư phụ con không cam lòng......"
Nhìn nữ hài bên cạnh khóc đến kinh thiên động địa, trong lòng Đế Tôn nổi một trận bực bội.
"Vậy con cần thế nào?"
"Con đây cũng phải tìm vị hôn phu......" Kiều An tiến lên một bước, chân thành cầm tay sư phụ dán lên mặt mình.
Nam nhân này lớn lên đẹp, đến cả tay cũng như ngọc.
Đế Tôn lại như bị nóng, nhanh chóng rút tay về.
"Khụ, vậy con cứ tìm một người ——"
"Nhưng sư phụ à, khắp thiên hạ này nào có nam nhân nào tốt hơn người chứ? Con tìm ai làm hôn phu cũng làn người mất mặt!"
Kiều An trưng khuôn mặt đáng yêu, lúc này đôi mắt to chớp chớp.
Trong ánh mắt thể hiện toàn bộ chân thành.
"Người nói đi sư phụ, con là đồ đệ người. Đồ đệ người có phải đồ đệ lợi hại nhất thiên hạ? Con sao bỏ người được? Mà nam nhân khắp thiên hạ lại có ai càng tốt càng ưu tú hơn người kia chứ? Nếu người có thể trở thành vị hôn phu của con, đường tỷ con khẳng định hổ thẹn che mặt đào tẩu á sư phụ ơi! Sư phụ, chỉ có người mới là đường cứu vớt duy nhất!"
"Con này......" Mặt Đế Tôn đỏ lên một cách khả nghi.
Y không biết chuyện dân gian nhưng biết ý của từ vị hôn phu đại biểu cái gì.
Làm vị hôn phu của tiểu đồ đệ, chỉ cần suy nghĩ chút thôi cũng khiến người ta miệng khô lưỡi khô, mặt đỏ tim đập —— chuyện này không được!
Y đứng lên, tận lực như không có việc cách tiểu đồ nhi xa một chút.
Cơ mà Kiều An sao để y thoát?
"Sư phụ, không phải người giáo huấn con ánh mắt cao một chút, tầm nhìn phóng khoáng không cần suốt ngày như chưa hiểu việc đời sao? Hiện tại ánh mắt con tốt mà, trừ bỏ người, ai con cũng chướng mắt!"