Editor: Tranh Nhược
Chương 216
"Nhị thúc không phải gia chủ cao quý sao? Không phải ngươi đoạt vị trí gia chủ của cha ta sao? Sao hiện tại lại bày bộ dạng này. Người cũng biết, ta đặc biệt chán ghét nhị phòng, nếu ngươi quỳ xuống cầu ta, nói không chừng ta buông tha cả nhà các ngươi!"
Bảo Vân nhị gia quỳ xuống?
"Ngươi......" Vân nhị gia tức giận đến cả người phát run.
Mà phía sau, tộc nhân có chút không đành lòng nhìn một màn này, nhịn không được nói, "Đại tiểu thư, mọi người đều là người Vân gia, đánh gãy xương cốt còn dính gân, nhị gia là nhị thúc người, hà tất cưỡng bách hắn quỳ xuống? Tiểu thư Kiều An còn không tới đâu......"
Tộc nhân này vốn chỉ muốn nói, nếu không, chờ tiểu thư Kiều An lại đây lại thương lượng.
Không nghĩ tới, vừa nghe tên Kiều An nàng liền biến sắc mặt.
Mặt nàng biến sắc muốn ra tay lấy mạng người không có mắt này!
Đúng lúc này, Kiều An tới, nhìn thấy một màn này gọi vào, "Không cần!"
"Sư phụ mau cứu mạng!"
Đế Tôn bạch y búng búng ngón tay, Vân Linh phảng phất đụng tường —— cả người ngã! May mắn Tạ Luân đứng bên người vội vàng ôm nàng!
Vân Linh ngã vào trong lòng ngực Tạ Luân —— tuy thân thể không chịu thương tổn nhưng tâm linh đã chịu thương tổn, quả thực vô pháp diễn tả bằng ngôn từ.
"Vân Kiều An! Lại là ngươi! Ngươi rốt cuộc tới!"
Thù cũ cộng thù mới, kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
Vân Linh trào phúng nhìn Kiều An lười nhác nằm trong lòng ngực nam nhân!
Người nam nhân này, nàng lần đầu nhìn thấy.
Nhưng dù vậy lấy tâm tính chính trực của nàng cũng nhịn không được thừa nhận, người nam nhân này chỉ bằng dung mạo cùng khí độ cũng không kém Tạ Luân!
Kỳ thật, đâu chỉ không kém Tạ Luân!
Nếu là ánh mắt người ngoài nhìn thì sẽ thấy Đế Tôn bạch y, ôm Kiều An đứng ở nơi đó, mặt mày bình đạm lại sơ lãng so với Tạ Luân một thân lệ khí cùng tàn nhẫn, tốt hơn ngàn lần vạn lần.
Nếu nói một người là tiên trên người, một người khác chính là ác quỷ trong địa ngục. Dù dung nhan
hắn tinh xảo, nụ cười yêu nghiệt.
Một nam nhân trên người có tà khí lại độc ác lạc phàm trần.
Cao nhân chân chính, trước nay đều đại đạo giản đơn, đại đạo vô hình, hỉ nộ không hiện trong lòng, thế gian vạn vật đều không bỏ trong mắt.
Cho nên trên mặt y một chút biểu tình đều không có.
Y thậm chí không liếc mắt nhìn Vân Linh, phảng phất nàng không vào được mắt y.
Loại cao lãnh đạm mạc này làm Vân Linh phẫn nộ.
Người này là Đế Tôn sao?
Đó là người Vân Kiều An không tiếc hết thảy đại giới cũng muốn bái sư sao?
Quả nhiên, có túi da thực không tồi.
Nhưng lừa tiểu cô nương thì thôi, sao so được với Tạ Luân của nàng?
"Tạ Luân, chàng mau giúp ta giết đôi cẩu nam nữ này! Nữ nhân này chính là Vân Kiều An, nam nhân ôm nàng chính là sư phụ không biết xấu hổ. Nói là thầy trò, kỳ thật một bụng nam trộm nữ xướng! Giết bọn họ cũng coi như trợ giúp thế nhân làm thế giới càng sạch sẽ!"
Vân Linh nói chuyện, một bụng ác độc.
Nhưng Tạ Luân lại không như nàng mong muốn lộ ra nụ cười tà mị cuồng quyến.
Cũng như thể chưa nói cái gì "Người trong thiên hạ dám thương tiểu Linh nhi một phân một hào, ta làm hắn chết không tử tế......"
Ngược lại, thần sắc yêu nghiệt của hắn thu liễm rất nhiều, lúc nhìn Đế Tôn trong ánh mắt tràn đầy thận trọng.
"Tiểu Linh nhi," Tạ Luân kéo nàng đến một bên, thấp giọng dặn dò, "Việc này có chút không đúng, người nam nhân này, tuy rằng trước kia ta không gặp qua nhưng tu vi hắn ta cảm thấy rất cường đại......"