Editor: Nương Cter
Chương 237
Trong tiểu đội Lôi Đình có người hùng hổ, "Những người có tiền này, hỏng bét! Trước mạt thế, cuộc sống ăn chơi sa đoạ quá, há! Kết quả bây giờ lục soát, ngay cả gói mì ăn liền cũng không có! Đã có tiền còn ngu, tôi mà thấy một người, tôi đánh hắn ngay!"
Vài người cũng ồn ào cười to nói, "Thôi đừng nhắc tới loại người đó nữa. Thế đạo này, có tiền cũng vô dụng. Tiền có thể đánh tang thi sao? Có thể biến thành thức ăn sao? Tao kể cho chúng mày nghe, nhà giàu nhất thành phố chúng ta, nghe tao có dị năng, đặc biệt tìm tao làm bảo vệ, nói một tháng một trăm vạn!"
"Một trăm vạn, rất nhiều nha, hahaha, Vương Bưu, mày không đi sao?"
"Tao bị điên mới đi. Bây giờ tiền là giấy rồi. Cái thằng nhà giàu ấy, lại dám chơi tao, tao liền đánh hắn mấy phát, rồi ném ra ngoài cho bọn tang thi ăn rồi..."
"Thôi!" Thanh âm Tây Môn Táp vang lên,"Đừng nói nữa, trong biệt thự này, hình như có người..."
Kiều An cùng Cố Thần liếc nhìn nhau một cái.
Trong nguyên tác, khi Tây Môn Táp đi vào biệt thự này, sau đó phát hiện Đường Kiều An cũng mẹ cô đói sắp không sống được.
Mà lúc này, Kiều An cùng Cố Thần bị lộ cũng không làm gì, Tây Môn Táp mang theo tiểu đội phá cửa xông vào.
Những người này vừa từ thành phố khác chạy tới, vì muốn đi thành phố Côn Thành thần bí cạnh Hoa Hạ.
Một đường bôn ba, đã sớm làm bọn họ có chút tâm bất ổn.
Mà dọc đường giết tang thi cực kì thuận lợi, cũng khiến bọn họ chảnh chó hơn nhiều.
Kết quả mở cửa, thấy một đại mỹ nữ nuông chiều từ bé dung mạo tuyệt mỹ, mặc váy xanh bạc hà, đang ngồi trong sân, trong miệng đang gặm vài.... cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Trong phút chốc, làm bọn họ lầm tưởng đây không phải mạt thế, bọn họ vào nhầm sân nhà giàu.
"Xin chào, tiểu thư..." Biểu tình trên mặt Tây Môn Táp, rõ ràng là kinh diễm.
Kiều An biết, nguyên chủ Đường Kiều An rất đẹp.
Trước mạt thế chính là đại mỹ nữ, trong hoàn cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm này, càng khó
tìm thấy hơn.
Quan trọng là trong nguyên tác, lúc Tây Môn Táp gặp nguyên chủ, cô cả người xanh xao vàng vọt, hao tổn ba phần xinh đẹp.
Nhưng Kiều An trong khoảng thời gian này, ăn no mặc ấm tâm tình tự nhiên tốt, xinh đẹp càng hơn năm xưa.
Mới liếc mắt một cái, Tây Môn Táp cảm thấy tim đập thình thịch, rơi vào bể tình.... với thiếu nữ trước mặt này, lần đầu hắn gặp người đẹp đến như vậy.
Chậc, thói quen ăn c*t không bỏ.
Loại hình nam chủ này, không sai vài đâu được chính là ngựa giống.
Kiều An phủi phủi tay, ném táo đỏ trong tay đi.
Cô ăn hết đồ ăn vặt Cố Thần đưa rồi.
Nhưng động tác này, lại để tất cả đội viên tiểu đội Lôi Đình sáng mắt.
Đây là lúc nào rồi? Đây là mạt thế đấy! Thức ăn thiếu thốn bao nhiêu.
Mà vị thiếu nữ xinh đẹp này, lại tuỳ tiện nén mấy viên táo đỏ trong tay đi, điều này nói rõ cái gì? Đây là một con mồi béo bở.
Dáng dấp đã đẹp còn trẻ, nhìn qua còn yếu đuối, quan trọng nhất là có thức ăn...
Mắt Tây Môn Táp phát hoả.
Từ khi mạt thế bắt đầu, người có dị năng như hắn, đi tới chỗ nào, đều được mọi người coi trọng.
Nhất là người có dị năng hệ lôi, càng là dị năng xuất sắc trong tất cả dị năng.
Cho nên, hắn tự tin khoe cá tính, tươi cười một cái, nhìn Kiều An, "Vị tiểu thư này, tôi tên Tây Môn Táp. Dị năng giả hệ lôi cấp hai, là đội trưởng tiểu đội Lôi Đình. Mạt thế như thế này, cô gái như cô ở đây không an toàn, không biết có hứng thú gia nhập đội chúng tôi? Chúng tôi có thể bảo vệ cô?"