" Này, tỉnh dậy đi.
"
Trong cơn mê ngủ, hai bên má của cậu nóng rát.
Kèm theo tiếng ồn ào từ bên ngoài, cậu mơ màng tỉnh dậy.
Lơ mơ tỉnh dậy, đập vào mắt là khuôn mặt thư sinh khả ái của một thiếu niên, đẹp, thật sự rất đẹp.
" Dậy rồi!!, dậy rồi thì mau đi nấu cơm cho tôi và anh Minh ăn đi.
"
Thấy cậu đã tỉnh, người kia không muốn ở với cậu lâu hơn, ra lệnh rồi đi ra ngoài.
Để lại cậu lơ mơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một suy nghĩ tồi tệ rẹt qua đầu, chẳng lẽ đấy là Nam chính 2, Võ Gia Gia!?.
Không đúng, chẳng lẽ hệ thống không hoãn lại thời gian nhiệm vụ.
Sợ hãi, cậu mau chóng gọi hệ thống.
" Hệ thống, Hệ thống mày đâu rồi."
Hệ thống không đáp lại, căn phòng đơn giản bố trí đơn sơ ngoài tiếng cậu ra thì không có một động tĩnh gì khác.
" Mẹ kiếp, chẳng lẽ hệ thống nó lừa mình!!."
Vò đầu bức tóc, cậu bây giờ không biết mạch truyện đang đi đến đâu, những tóm tắt sơ lược thế giới này.
Lúc trước cậu đã bỏ ngoài tai, hậu quả bây giờ chính là không có gì để giúp cậu được.
Âm thầm chửi rửa ngàn lần hệ thống, nói tạm hoãn cho mình đi nghỉ ngơi an dưỡng, thế mà nó lại lừa mình làm nhiệm vụ.
Đúng là hệ không không có nhân tính, không có tình người.
Trước tiên để sống trong thế giới này, cậu phải nghe lời trước đã.
Đi vệ sinh thân thể rồi lò mò xuống phòng bếp, cậu phải mất tận 20 phút để tìm kiếm phòng bếp, nơi đây chẳng khác gì mê cung cả.
Vòng qua vòng lại thôi đã khiến chân cậu rã dời, lục tung phòng bếp kiếm đồ để nấu.
Trong tủ chỉ còn ít đồ lặt vặt có thể ăn được, đem tất cả đi rửa sạch rồi cậu bắt tay vào việc nấu ăn.
Thế giới trước cậu rất ít khi vào bếp, vì đã có người lo hắn, bây giờ nấu lại có chút vụng về.
Làm xong tất cả, bàn tay nhỏ gọn cũng bị thương cả chục lần, băng keo cá nhân dán kín cả tay.
Nhìn cứ ngỡ như người đầu tiên mới vào bếp, dọn đồ ăn ra bàn, cậu định gọi người kia ra.
" Làm xong rồi ư!?, anh Minh, chúng ta ăn thôi.
"
Gia Gia không quan tâm đến cậu, ôm cánh tay người kia kéo vào bàn.
Người kia cũng không phản kháng, ngoan ngoãn làm theo những gì mà Gia Gia nói.
Ngước đầu lên, là người hồi sáng và một người đàn ông bên cạch.
Cậu có chút hoảng loạn, người kia vậy mà lại có tám chín phần giống hắn.
Làm cậu nhớ đến hắn không thôi, ánh mắt không kìm nổi run rẩy, muốn lao vào ôm hắn nhưng bị ánh mắt sắt lạnh và ghét bỏ khiến cậu càng đau lòng hơn.
" Anh Minh, cái này mặn quá.
Em không ăn được, rất mặn luôn đấy, anh thử đi.
"
Gia Gia cắn miếng thịt vừa ăn, liền nhăn mày, bỏ vào bát rồi gắp lên đưa trước miệng người đàn ông.
Người đàn ông kia không sợ dơ bẩn, trực tiếp cúi xuống ăn đi miếng thịt bị cắn dở.
Vừa nhai vừa nhìn cậu dò xét, cảm thấy quá ngứa