Trên con ngõ làng, nhiều người qua lại.
Luôn bận rộn với công việc của mình, chẳng ai để ý đến ai cả, cũng chính vì thế cậu yên tâm hơn.
Cả hai đứng bên ngoài quán ăn, nhìn bộ dạng ông lão.
Nhấp nháy môi, khoảng độ đôi chút cậu mới ngỏ lời.
Đôi mắt thành khẩn nhìn ông lão, giọng đầy khẩn thiết.
" Ông lão, trước tôi không đúng.
Nhưng có điều, tôi xin ông.
Nếu ông biết cách dẫn tôi tới đây, hẳn là biết cách dẫn tôi quay về, thì xin ông hãy mang tôi trở về thế giới của tôi.
"
Ngừng lại đôi chút, sau lớp kính cửa, cậu nhìn vào ba đứa con đang ăn uống bên trong.
Giọng dịu dàng đi, ân cần và nói.
" Ở đây, tôi không chắc có thể nuôi được 3 ăn miệng cũng như không thể thích ứng được với môi trường của làng này.
Vậy nên, tôi xin ông hãy đem tôi cùng 3 đứa nhỏ trở về thế giới của tôi, ở đây tôi không thể thích nghi được.
"
Cũng vì quá xúc động, ông lão đã bùi ngùi nhìn cậu óng ánh nước.
Quả là tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý, nhìn cậu thật lâu ông lão lại nhớ đến người mẹ của mình, hi sinh tất cả để kiếm miếng ăn cho con.
Càng nghĩ lại càng xúc động, một ông lão đã già nua lấy khăn tay lau lau đi nước mắt trên khoét mi.
Nếu người khác nhìn vào, tưởng rằng chính cậu đang ăn hiếp ông lão.
" Nhưng chúng cũng đâu phải là con người, liệu cậu có thể chịu đựng được sức mạnh ẩn trong tụi nhỏ đấy.
Cậu chắc rằng sẽ cho chúng nó được thoải mái hoạt động sức mạnh, cậu cũng biết sức mạnh của nhân thú mà, nhỉ!?"
Nhìn cậu, ông lão thu lại nước mắt.
Đôi mắt nhăn nheo vì tuổi tác nhếch lên, dù đã già nhưng đôi mắt ấy vẫn chưa thể mất đi sự thăng trầm của ông.
Một đôi mắt như có thể nhìn thấy mọi nội tâm của người đối diện, làm cho người khác cảm thấy lạnh gáy vừa cảm thấy sợ hãi.
" Tôi...Tôi chắc bản thân có thể, tôi có tiền mà!!.
Mua một mảnh đất cách xa dân, cho chúng thoải mái, tôi đâu thiếu!.
Vậy nên, tôi có thể, xin ông đấy!!."
Khựng lại đôi chút, cậu chắc nịch trả lời ông lão.
Đôi mắt rắn chắc kiên định khẳng định với ông lão, với điều đó.
Ông lão chỉ thở dài, không ngờ cậu lại như vậy.
Biết cậu đã rất giàu rồi mà, tại sao lại nói lên thế.
Ông lão nghèo đói rách rướm này tổn thương lắm đấy, 1 đồng phải tiết kiệm từng một bạc lẻ, không dám phung phí chỉ dám lấy tiền ra ăn uống phủ phê.
Có ngày nào, hay ngày đó, xem như phó mặc cho trời, được ngày nào hay ngày đó.
" Được rồi, Tôi biết rồi.
Nhưng điều này..
tôi không thể, chỉ có Cậu ta mới có thể đưa cậu trở về đấy, chuyện này..cậu nên mới với cậu ta thì hơn.
"
Nói từ nãy giờ đến mỏi miệng, đến cuối cùng trong miệng ông lão lại phát ra câu này.
Ngay tức khắc, cậu thật sự muốn nhảy cẫng lên đánh ông ta.
" ÔNG!!!....haizz, được rồi.
Ông đi đi, đi ra khỏi tầm mắt tôi đi, đừng để tôi không nhịn được mà đánh ông thật đấy!!."
Che mặt, nhấn nhấn ấn đường.
Cậu cố gắng tịnh tâm, phẩy phẩy tay đuổi ông lão đi.
Nuốt một cục tức, cậu vẫn cố gắng làm vẻ mặt vui vẻ đi vào quán, đi đến chỗ của 3 đứa nhỏ.
Vừa bước vào quán, không biết từ lúc nào đã thấy hắn ta ở trong đó.
Lại còn ngồi vào chỗ 3 đứa nhỏ, vẻ mặt đầy vui vẻ phấn khởi