Cộp, cộp, cộp
" Lão đại, anh đã tới."
Bọn bắt cóc thấy người kia tới thì xếp thành hai hàng dọc, cúi đầu kính cẩn.
Sự sợ hãi tràn trên khuôn mặt, không ai dám cả thở mạnh.
Không khí chợt quỷ dị, chỉ có thể nghe tiếng r.ên rỉ do đau đớn từ một người phát ra.
Khiến ai cũng sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, tấm lưng chẳng hoạt động nhiều cũng ướt một mảng, có thể thấy sự sợ hãi của những người này rất sợ người mới đến kia.
Người kia chỉ " Hờ " một cái, thái động chẳng xem ai ra gì.
Đi tới chỗ cậu, ngang nhiên cầm ghế ngồi trước mặt cậu, chân vắt chéo.
Đằng sau có cả cận vệ, kính cẩn dâng hai tay lên đưa thuốc lá.
Tiếng rít thuốc lá cảu người kia rồi nhẹ nhàng thổi ra, thở vào khuôn mặt cậu.
Thuốc lá thổi vào mặt khiến cậu hít vào không ít, kho sặc sụa nôn cả ra máu.
Sức khoẻ không có bao nhiêu, vừa bị hành hạ khiến cậu rụng rời.
Đôi mắt thiếu sức sống vừa qua một trận đòn roi không thể nhìn rõ người trước mặt là ai được.
Tầm mắt trở nên mơ hồ rồi lại ngất lịm đi.
" Dội nước muối đi "
Âm thanh trầm đến đáng sợ, ồn ồn của người đàn ông sự áp bức khí chất khác xa một trời một vừa với những kẻ tay lấm chân bùn.
Lời nói vừa dứt thì liền có người đi làm ngay không dám hỏi thêm nhiều.
Ào
" A A A A aaaaaa "
Cơ thể qua những trận đòn roi đã nhìn thấy thịt quần áo trên người cũng thành một miếng giẻ không hơn không kém, bây giờ lại bị tạt một ráo nước muối.
Thật sự rất sót, rất đau, đau đến tận xương tuỷ cũng không thể hết được.
" Tra Khảo thế nào rồi"
Người đàn ông lạnh giọng hỏi.
" Dạ, cậu ta không chịu mở miệng gì hết ạ "
Người sau liền nhanh chóng trả lời, câu trả lời dường như không hợp ý người kia chút nào.
Khuôn mặt lạnh đi vài phần, đôi lông mày chếch lên.
" Tiếp tục đánh, đến khi chịu mở miệng thì thôi"
Theo lời của người kia, bọn tay sai đáng cậu không chừa phát nào.
Người này đánh liền tiếp có người kia, roi không rời khỏi cơ thể cậu cả một giây nào.
Cắn răng chịu trận đòn, cậu chẳng thể biết được lý do bọn này bắt cậu.
Thầm chửi rủa ngàn lần trong đầu, mấy ngày hôm nay quả là ngày xui của cậu mà, làm gì cũng xui hết.
Cố gắng nặn ra từng chữ biện minh cho bản thân.
" A...!các...!các người bắt lầm người rồi, t..
tôi không biết gì hết.
"
Người kia nhau mày, phất tay ý bảo bọn họ ngừng tay lại.
Hiểu được hiệu lệnh, bọn họ ngừng tay lại dứng ra sau.
Người kia dùng đôi giày nâng cằm cậu lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào từng thớ thịt trên gương mặt.
" Chẳng phải cậu là người bên cạnh Lâm Ngôn đó sau, vậy thì phải biết đấy chứ "
Cậu nhìn gã, thoại cũng chỉ tầm 20 khí thế trên người lại mang chút vương giả con của quý tộc xa hoa.
Lại có chút bức người vì cái ánh mắt nhìn xuyên thấu hồng trần của gã.
Thực sự cảm thấy sự hãi, chắc khác nào đang đối mặt với một con mãnh thú sơn lâm, chúa tể của muôn loài cả.
" Tôi...!tôi thật sự không biết gì hết, các người bắt lầm người rồi"
Dù sợ thật nhưng cậu vẫn kiên quyết bảo vệ bản thân, thật thì cậu cũng bên hắn mấy tháng.
Cũng biết đôi điều, gã này là kẻ thù không đội trời chung với hắn.
Từ nhỏ đã có một sự đối đầu, luôn giành bất cứ gì của đối phương.
Có lần hắn kể với cậu, lúc nhỏ hắn giành lấy một mô hình đồ chơi chỉ có 2 mẫu của hãng đồ chơi nổi tiếng.
Và hắn đã giành lấy được mô hình ấy, gã ta không can chịu giành giật lại.
Cuối cùng thì bị hắn đấm đến nỗi không nhận được cha mẹ.
Gã ta là Tô Cẩm Thành, Tô gia thì luôn có sự hiềm khích không nhỏ với Lâm gia.
Từ ông cố