Điểm giao ước của hắc y lại chính là Chu gia, nơi mà cậu biết đến là cơn ác mộng của nguyên thân này.
Cũng là nơi cậu tò mò nhất, trong kí ước nguyên thân đều rất nhiều kí ước về nơi này nhưng đều là ảnh bị phai mờ, không rõ ảnh là gì.
Nếu có đều bị che mờ mặt hoặc che mắt đi.
Thế gây nên sự tò mò đối với cậu.
Chu gia bây giờ không ở thành phố K mà ở một quận lớn của thành phố A gần thành phố K, nên hắn vẫn đang lận lật đi tìm cậu.
Vốn Chu gia xuất xứ từ thành phố A nhưng do phát triển, Chu gia mới chuyển đến thành phố K và cùng lúc đó Chu gia càng phát triển tăng tiến vượt các gia tộc khác, vươn lên vị trí số hai của thành phố.
Vì một số nguyên do, Chu gia phải quay về thành phố được coi là quê hương mình.
Khi cậu tỉnh lại đã là tuần sau, ánh sáng chói mắt chiếu xuống mắt khiến cậu nheo mày tỉnh giấc sau một trận chiến thập tử nhất sinh.
Vừa mở mắt, ánh sáng phản chiếu xuống căn phòng cậu khiến con ngươi cậu mù lòa trong giây lát.
Căn phòng được lát vàng ở một số nội thất, cái giường to lớn cậu nằm chỉ chiếm được 1/5 diện tích giường, căn phòng cả chục mét vuông khiến cậu càng choáng ngợp.
Thật xa xỉ quá đi, một căn phòng thôi đã gần cả chục tỉ tỉ tiền rồi.
Cả căn nhà chắc cậu đi làm ba đời cũng không thể sánh bằng.
Vừa bước xuống giường muốn đi vệ sinh thì có một cô người hầu gái mở cửa, bưng vào một tô cháo trắng cho cậu.
Cô hầu gái thấy cậu, theo phép tắc cúi đầu chào cậu.
Để tô cháo ở bàn rồi đóng cửa đi ra, tất cả quá trình làm đều làm một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm không tí cảm xúc.
Nó thật khiến cậu khó chịu, cứ như bản thân bị vô hình vậy, lại chẳng nói lấy lời nào với cậu cơ chứ.
Cậu cũng mặc kệ, việc ai nấy làm vậy.
Quan tâm chi đời, cậu mệt mỏi lắm rồi.
Rỏ dép rồi vscn thật sạch sẽ, do di chứng của cuộc bắt cóc để lại cho cậu là mệt mỏi cơ thể nhất là sau đầu và để lại nặng hơn chính là những vết thương giằng chịt trên cơ thể.
Cậu thật sự quá mệt mỏi rồi, mọi việc cứ ồn ập đến người cậu, không tài nào cậu có thể giải quyết nó một cách chôn xẻ cả.
Cậu cứ nghĩ, bản thân lại chết một lần nữa rồi cơ chứ, xem ra sự may mắn của cậu là rất cao nhỉ.
Lại không biết ai là người đã cứu cậu đây, hắn sao.
Thật buồn cười, làm sao hắn có thể cứu cậu được chứ, hắn ghét cậu vậy mà.
Nhưng trong phân tâm, cậu vẫn giữ một tia hi vọng nào đó trong tim, rằng là hắn chính là người đã cứu cậu khỏi nơi tăm tối ấy.
Tự cười khổ bản thân, làm sao có thể là hắn được cơ chứ.
Cậu hoang tưởng quá rồi đi, hất nước lên mặt cho tỉnh táo lần nữa rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài, trên giường có một gặp nam nữ cùng một người đàn ông thoại nhìn chỉ tầm 30 mặc âu phục đôi tôm điều chỉ thấy của một người quản gia.
Thấy cậu đã ra, người quản gia cúi đầu và chào.
" Chào cậu, Đại thiếu gia "
Hai người nam nữ, cũng thấy cậu ra đứng lên.
Vẻ mặt hai người nhìn lạnh lùng và xa cách.Hẳn là vị gia chủ của căn nhà này, mà đến tận bây giờ cậu chẳng biết nơi