Hứa vĩ Quang là một người luôn coi trọng danh dự và vẻ bề ngoài của mình.
Anh ta rất là ghét lời ra tiếng vào của người khác nói với anh ta.
Nên anh ta rất sĩ diện, việc hắn làm tất nhiên đã chọc vào con hổ lâu năm nay đã bộc phát.
Quản gia kế bên cạnh anh ta sử lý bết thương do mảnh sành kia, miệng không ngừng hỏi han lo lắng cho anh ta, nhưng anh ta nào để tâm.
Tâm trí đều đang tìm cách trả thù.
Quản gia bên cạch, nuôi anh ta từ lớn tất nhiên biết ý đồ của Vĩ Quang, miệng không ngừng khuyên nhủ.
" Cậu chủ à, chuyện đã lỡ vậy rồi.
Cậu xem như bỏ qua, xem như chưa thấy gì đi.
Đừng có ôm hận như thế, ông bà chủ sẽ lo cho cậu lắm đấy".
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Anh ta chẳng hề nghe lọt tai câu nào, mặt liền tỏ ra ghét bỏ, miệng không nặng không nhẹ nói với quản gia.
" Quản gia Tần, có phải ông xen vào chuyện riêng của tôi quá nhiều rồi không.
Ông cũng già, lẩm cẩm rồi, tôi nghĩ ông về hưu được rồi đấy".
" C...Cậu chủ, tôi là ma vẫn là người của Hứa gia, tôi đã tuyên thệ với gia môn nhà họ Hứa nhất định không nuốt lời.
Nên xin cậu đừng đuổi tôi"
Lão quản gia sợ hãi quỳ xuống xin anh ta.
" Hừ"
Anh ta chỉ liếc một cái rồi bỏ đi.
Quản gia như được ân xá mà không quản tuổi tác mà đập đầu cảm tạ.
Anh ta vào thư phòng, bãi chiến trường lúc trước anh ta tạo ra bây giờ đã gọn lại sạch sẽ nhờ tay của các cô giúp việc.
Anh ta ngồi lên ghế, tay bấm lia lịa trên cái laptop mới.
Vào mục tìm kiếm sự cạnh tranh của lâm gia và các gia tộc khác.
Không biết anh ta âm âm mưu mưu cái gì, mà tâm trạng của anh ta vui vẻ hẳn ra, lại bấm số điện thoại của ai đó.
Hai bên cùng nói chuyện một lúc thật lâu, cả hai bên ai ai cũng có lợi thế nên không sảy ra một tranh chấp.
Kết thúc cuộc gọi, anh ta nhìn điện thoại một lúc lâu, trong mắt không giấu nổi một tí xảo quyệt.
Bên hắn thì vẫn đang bận rộn với đống văn kiện, mất cả 5 ngày hắn mới làm xong tất cả.
Một ngày mệt mỏi, hắn mỗi khi về đều chạy đến ôm cậu đầu tiên để nạp năng lượng.
Cậu vẫn là một nàng dâu thảo, chỉ quanh quẩn ở nhà nấu cơm chờ hắn về ăn cơm chung.
Việc công đã xong, hắn liền về Lâm gia thông báo nhượng hết cổ phần sang tên em trai kế của hắn, còn bản thân chỉ làm cách tay đắc lực cho em trai hắn.
Việc này tất nhiên Lâm gia phản đối không đồng ý với hắn.
Đường đường con trưởng của Lâm gia, trách nhiệm quản lý gia tộc tất nhiên sẽ thuộc về hắn, vậy mà hắn lại từ bỏ nhường cho đứa em trai mang nửa dòng máu.
Ông hắn phản đối kịch liệt, chỉ muốn đánh hắn cho chết.
Từ trước giờ hắn là hy vọng của gia tộc, việc để hắn từ bỏ là việc không dễ.
Gia chủ Lâm gia, tức đến tăng xông phải nhập viện, ba mẹ hắn cũng chả kém cạnh bao nhiêu.
Từ khi hắn nói bỏ gia nghiệp của Lâm gia đi ra nước ngoài vì người kia, ba hắn giận đến đánh hắn phải nhập viện.
Qua bao nhiêu trắc trở, gia đình hắn mới chấp nhận được sự việc.
Việc hắn bỏ gia phản Lâm gia cũng bị các phóng viên săn đón, các tin tức của hắn đều được đăng trên báo đều hót và hắn tất nhiên không quan tâm.
Trong ngày đó, cậu được ra mắt nhà chồng trong tâm trạng lo lắng nhưng có vẻ cậu được yêu mến từ Phùng Dung và cô gái út nên dễ dàng thông qua.
Ông của hắn cũng không phản đối hắn nữa, hắn thích gì hắn làm lớn rồi nên ông chả xen vào.
Và ba hắn đương nhiên sẽ phản đối, nhưng vì Phùng Dung nên im lặng không dám hó hé gì.
Trời đã chập tối, cậu ngỏ ý muốn về nhưng bị giữ lại ở