Hắn đang nhắm mắt an dưỡng thì bật dậy, một cảm giác bất an dâng trào qua người.
Cảm thấy khí tức của hắn đã bị một thứ gì đó xé toạc ra.
Hắn liền biết người đó là ai - người anh trai sinh đôi của Ngô Tôn Vi, cũng là đứa cháu của mình.
Hai anh em này năm nay cũng chỉ mới vừa tròn 20, bé hơn hắn mười tuổi.
Sự thù địch của hai người đối với hắn chính là từ sự nuôi dưỡng của nhà bọn họ Ngô, tiêm nhiễm từ nhỏ những điều không hay về gia đình của hắn.
Nhà họ Ngô chính là tộc sói hùng mạnh nhất, những người sói có mã gen tốt đều phải kết hôn với một người sói nữ, hoặc một người sói nam khác nhau để duy trì nòi giống thuần chủng.
Điều đó đã tạo nên một họ Ngô tàn nhẫn lạnh lùng trong mắt người đời, và bọn họ không biết thế nào là hạnh phúc của gia đình, kết hôn với một loài khác người sói đối với họ đó chính là sự xui xẻo.
Kết hôn với người sói khác đối với họ là điều dĩ nhiên, nhưng từ sau ba mẹ hắn đến gia mắt gia đình rồi kết hôn, trước mặt bọn họ tỏ ra niềm nở nhưng sau lưng chính là sự chán ghét thù hận đến xương tủy.
Mỗi khi ba mẹ hắn tỏ ra thân mật và hạnh phúc, bọn họ hận, bọn họ ghét.
Vì cái cớ gì ba hắn có thể vui vẻ như vậy, còn bọn họ, xung quang vẫn là sự giả dối.
Đeo chiếc mặt nạ hạnh phúc lên mà tươi cười.
Thành quả ra đời là hắn, một đứa con mang hai dòng máu, cứ ngỡ là tạp chủng.
Vậy mà là báu vật, hắn không những không yếu hơn bọn họ mà còn mạnh gấp đôi.
Gen của mẹ hắn cũng rất mạnh, trước khi cưới ba hắn.
Mẹ hắn đã từng làm một trùm băng đảng khét tiếng nhưng đã giải ngũ, kết hợp với gen biến dị của ba đã tạo nên một tổ hợp vô cùng mạnh.
Cũng lại được ông nội vô cùng sủng ái, khi hắn vừa tròn 18 đã giao hết của cải Ngô gia cho hắn, bọn họ vì thế càng căm ghét.
Tiêm nhiễm cho đứa con đời sau, trở nên mạnh mẽ mà lật đổ hắn.
Luôn mang tư tưởng lật đổ hắn chính là sự may mắn của Ngô gia suốt bao năm suy sụp.
" Lưu Túc, Gia Tụy hãy mau trở về thôi.
Sắp có một cuộc tổng chiến công của bọn loài người rồi."
Hắn lo sợ, nhanh chóng cầm lấy áo khoác gần đó khoác vào rồi đi ra ngoài, trở về doanh khu mặc kệ bên ngoài đã tối thui.
" Vâng, ngài đợi chúng tôi tí."
Hai người hấp tấp, đang ăn cơm mà bị gọi đi.
Bọn họ nhanh chóng và từng muỗng cơm vào mồm, cố gắng nhồi nhét vào hết mức có thể.
Cơm của gái làm cho ăn, bọn họ không thích mới lạ.
" Ngô thiếu tướng, khoan hãy đi.
Trời đã tối, ngài hãy ở lại đây một đêm rồi về."
Đỗ Chi ra ngoài, níu hắn lại.
Trời đã tối, bây giờ cũng đã khuya, sợ hắn đi ra ngoài giờ này bị tai nạn hoặc bị việc gì đó nguy hiểm.
" Lắm Mồm, việc của ta.
Ngươi không cần quan tâm.
"
Hắn có vẻ không thích với tính cách lo chuyện bao đồng của Đỗ Chi, mặt cau có mắng.
Không chút nhẫn nại, đôi chân dài bước vào xe chờ hai bọn họ.
" Đỗ Chi..ca...khụ khụ...cảm ơn nhá, chúng tôi đi đây."
Lưu Túc với cái mồm đầy cơm mà nói, vì cái tật háu ăn xém nữa là sặc cơm.
Cũng may là có Gia Tụy ở bên vỗ vỗ lưng, chứ không linh hồn của Lưu Túc sẽ đi chơi mất.
Trên xe, bọn họ nhanh tay nhanh chân chạy xe đi trước con mắt của hắn giám sát.
Mọi hành động đều phải cân nhắc trước khi làm, nếu không bọn họ sẽ