Vừa thấy có bóng người xuất hiện, Tiết Mặc Ngâm đôi mắt lập tức trở nên lóe sáng, chạy ngay đến hướng có người.
Nhưng vừa nhìn thấy đối phương bên kia, Tiết Mặc Ngâm liền dừng lại.
Nữ nhân bên kia, còn không phải yêu nữ đả thương sư muội sao?
Nhưng nam tử bên người nàng đến cùng là ai?
Tiết Mặc Ngâm nghĩ nghĩ, người bên cạnh nàng tất nhiên cũng là yêu, bằng không sao lại cùng yêu nữ ở bên nhau đâu?
Tuy rằng con Huyết Lang lúc trước không có xuất hiện cùng nàng (Vân Y) khiến nàng (Tiết Mặc Ngâm) nghi hoặc nhưng nàng cũng chẳng nghĩ nhiều xoay người chuẩn bị rời đi.
Vân Y thấy Tiết Mặc Ngâm, cũng phát hiện Tiết Mặc Ngâm chuẩn bị rời đi, hừ, đi tới địa bàn nàng, có phải hay không nên chào hỏi một cái?
"A Trần, nữ tử bên kia, ngươi còn nhớ không?" Vân Y dám làm Hạ Hàm Trần chú ý tới Tiết Mặc Ngâm, chủ yếu vẫn là bởi vì ngăn Hạ Hàm Trần với Tiết Mặc Ngâm tăng hảo cảm.
Nàng phát hiện, xoát hảo cảm của nam chính thật sự rất khó.
Mỗi lần có nhắc nhở tăng hảo cảm không sai biệt lắm đều là nàng lấy máu hoặc sinh mệnh ra giúp đỡ hắn, đù má, chẳng lẽ cũng chỉ có này hai dạng hi sinh trâu bò này mới có thể đả động tâm địa nam chính?
Hạ Hàm Trần kinh Vân Y như vậy vừa nói, đem chính mình tầm mắt dời về phía ở cách đó không xa Tiết Mặc Ngâm, "Ân, nhớ rõ."
Nữ tử này, còn không phải người thương tổn chính đồng bạn của nàng sao?
"Ngươi nói xem nàng mò đến làm cái trò gì?" Vân Y nhướng mày, bắt đầu mách lẻo.
"Không biết." Hạ Hàm Trần lại không phải con giun trong bụng Tiết Mặc Ngâm, sao có khả năng biết Tiết Mặc Ngâm tới nơi này làm cái gì đâu?
"Có lẽ cũng không nhất định là tới bắt Huyết Lang đâu, may mắn ngươi biến thành hình người, nữ tử này tu vi, so với nữ nhân trước kia cao hơn nhiều."
Vân Y nâng cằm, làm như suy tư gì, nghiêm trang nói.
Cho nên Hạ Hàm Trần thật sự nghĩ rằng Vân Y nói không sai, hắn nhìn lướt qua Vân Y, bình tĩnh mà trả lời: "Vậy thì thế nào?"
Vân Y
bị sặc, đờ mờ, nam chính ngươi không nên như vậy nha, rung động rung cảm với nữ chính đâu hết rồi?
"Này." Vân Y hướng về phía Tiết Mặc Ngâm gọi.
Tiết Mặc Ngâm vừa nghe tiếng Vân Y còn tưởng nàng muốn đến tiêu diệt mình, thế là vội vàng nhanh chân chạy, ngự kiếm phi hành gì đó đều quên mất.
Nhìn nữ chính bị dọa sợ tới mức chạy trối chết, Vân Y trong lòng vui vẻ, cười đến hoa hòe lộng lẫy.
Lại thấy Hạ Hàm Trần khuôn mặt lạnh như băng sương nhìn Tiết Mặc Ngâm chạy đi, ân, nam chính thực mang thù.
Vân Y lúc này mới phát hiện một sự thật, ha ha vậy chẳng phải...... Hạ Hàm Trần vẫn luôn ở ghi hận mình?
Đờ mờ, từ cái mặt hắn thì thật đúng là nhìn không ra.
"Trừ bỏ tu luyện hấp thu linh lực ở ngoài, không có cách nào khác sao?" Hạ Hàm Trần xoay người, nhìn về phía Vân Y.
Vân Y nhướng mày,...... Nàng hình như vẫn luôn là tu luyện như thế.
"Ngươi không có ký ức truyền thừa?"
Cái gọi là ký ức truyền thừa, nói dài dòng chính là đồ gia truyền lão tổ tông để lại cho con cháu đời sau, tu luyện đến một mức cụ thể, tu vi đạt chuẩn, hướng dẫn liền sẽ ở trong đầu hiện lên.
"Ký ức truyền thừa? Đó là cái gì?" Hạ Hàm Trần khó hiểu, thứ này, sao chưa từng nghe nói qua?
"Không vội, ngươi trước cứ tu luyện đến yêu quân rồi nói sau."
Vân Y bẹp miệng, được rồi, xin hãy tha thứ cho nàng, nàng cũng không tự mình tu luyện từ đầu đến cuối, cứ từng chút một mà làm đi.