Hạ Hàm Trần ngưng kết yêu lực, huyễn hóa ra một cây chùy.
Vân Y thời điểm này vẫn luôn chống dù giấy, đứng một bên khẽ mỉm cười, không có bất luận một động tác nào.
Nam tử kia bình thường đều là vì mình có thiên phú dị thường, có sư phụ bao bọc, tự nhiên sẽ không hai người trước mắt có cái gì đáng sợ.
Hạ Hàm Trần Dũng mà dũng mãnh vọt lên, vác theo lang chùy, hướng tới nam tử kia.
Hai người, mang theo linh lực cùng yêu lực, pháp khí cá nhân lại có tới ba bốn loại bất đồng mang theo những luồng khí màu sắc khác nhau vờn quanh.
Thoạt nhìn qua như hai siêu nhân đánh nhau trong phim vậy.
Vân Y tay ôm ngực, không có ý động đậy, tùy ý Hạ Hàm Trần phát huy.
"A Trần, tốc độ của ngươi quá chậm, quá chậm!" nàng lắc đầu, đứng một bên châm ngòi thổi gió mà cười nhạo Hạ Hàm Trần.
Hạ Hàm Trần cứ vậy càng ngày càng dùng sức, yêu lực trên người phát ra càng mạnh mẽ, hướng về phia đối phương.
Nhìn hai người kia đánh nhau say mê, dù giấy trong tay Vân Y xoay tròn, có chút mất kiên nhẫn, nàng đứng phía sau thuận tay bắn vào người tên nhân sĩ một đạo yêu lực.
Nam tử kia cũng không thể tưởng tượng được Vân Y đê tiện đến vậy, làm hắn khó lòng phòng bị, trúng phải quỷ kế.
"Ngươi làm gì?" Hạ Hàm Trần bị Vân Y gián đoạn, có chút bất mãn.
"Có người tới." Vân Y nhìn phía nào đó, nhăn mặt.
Thật là phiền toái, đánh xong một cái, lại tới một cái.
Những người này, sao giống con gián vậy, đánh mãi cũng không xong?
Vân Y khóe miệng lộ ra bất mãn, Hạ Hàm Trần theo tầm mắt Vân Y nhìn qua, đám người kia, lại là một đám người quen.
Đang xem đám người kia là ai, Vân Y nháy mắt nổi lên lãnh ý, nàng cầm tay Hạ Hàm Trần cánh, thi triển pháp thuật rồi thuận thế...... trốn đi.
Còn không phải lần trước lão già Lâm An Lương bị nàng lừa gạt ném cho hắn hai cái chấn thiên lôi sao?
Ha ha, lần
này, nàng trong tay không còn cái chấn thiên lôi nào.
Lúc nãy lão cũng nhìn thấy đồ đệ mình đánh nhau với Hạ Hàm Trần,cũng nhìn thấy chính đồ đệ hắn bỏ mạng trên tay nàng.
Một đồ đệ thiên phú dị thường, thế nhưng bị hai yêu tộc đánh đến mất mạng, lão đuổi theo đa phần là vì mất mặt đây.
Đột nhiên Vân Y ngừng lại, Hạ Hàm Trần có chút khó hiểu.
"Xảy ra chuyện gì?" Hạ Hàm Trần quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lâm An Lương kia đã là theo đến đây.
"Hai tiểu yêu vô sỉ, đầu tiên là đả thương ái nữ của ta, sau lại đả thương hai đồ nhi, hôm nay, ta nhất định không tha cho các ngươi." Lâm An Lương nhìn bọn họ, trong mắt lập loè hung ác.
"A, đả thương người giả, tất bị người thương chi, ngươi giáo dục đồ nhi thật kém, cái này gọi là, thượng bất chính hạ tắc loạn." Vân Y lắc đầu, có chút thất vọng mà chỉ trích.
"Tiểu yêu lớn mật, dám ở đây nói bậy." Lâm An Lương sao có thể để người ta tùy tiện quở trách hắn?
Nói xong, hắn bay lên trời, ở trên không trung xoay người, pháp khí trên tay chém ra những quầng sáng chói lóa, tựa sao trời rơi xuống nhưng thực chất lại những sát thần có thể đả thương người.
Sau đó trường kiếm chói mắt xông thẳng xuống, tựa như ngân, phảng phất muốn cùng thiên hạ chiếu xạ dương quang.
Vân Y lúc này toàn lực khai chiến, mở dù giấy, xoay tròn, phóng ra.
Mà Hạ Hàm Trần, cũng đem lang chùy, tiến hành công kích.