Nàng chớp chớp mắt, không thể nói mình từ nhỏ nhìn người ta trong phim truyền hình mà lớn lên nhỉ?
Mắt đảo xung quanh, phát hiện Đường Tăng vẻ mặt tường hòa từ bi đứng đó, Vân Y lập tức chỉ vào Đường Tăng, "Cái này đương nhiên là từ, từ, Đường Tăng...... Thánh tăng mà biết được."
Tôn Ngộ Không đem của mình tầm mắt dời về phía sư phụ, vẻ mặt bừng tỉnh, "Thì ra là thế."
"Ngộ Không......" Vân Y đột nhiên nói,"...... ta có thể cùng ngươi trở thành bằng hữu không"?
"Hả?" Tôn Ngộ Không nghi hoặc mà nhìn thoáng qua Vân Y, sau lại đột nhiên nghĩ tới chuyện hồi sáng này.
"Đúng rồi, công chúa, người triệu sư phụ của ta tiến cung là vì chuyện gì?" Tôn Ngộ Không nhớ rõ lúc ấy, sư phụ hắn bị một đám người mọt mạch đẩy vào cung.
"Không có gì, chỉ là ta đem mũi tên thân chi bắn trên đầu sư phụ của ngươi, để ông ấy thành Phò mã thôi." Vân Y nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đây là sự tình không quan trọng.
Nhưng mà, Đường Tăng bị Vân Y nhắc tới lập tức lên tiếng, "Công chúa, bần tăng quả thật không thể lưu lại Thiên Trúc quốc làm Phò mã."
Đường Tăng lời lẽ chính đáng như thế, Vân Y cũng không để ý đến, dù sao sau này, hắn cũng vẫn vào được Tây Thiên cực lạc.
"Cái gì? Sư phụ?" Tôn Ngộ Không vừa nghe cái này, giật mình nhìn hắn, rồi lại nhìn Vân Y trên người.
"Sư phụ, công chúa, chính là nàng đi?" Trư Bát Giới chỉ chỉ cái người không có ánh mắt Vân Y, thật là ánh mắt không tốt.
Rõ ràng lão heo hắn lớn lên...... Tuy rằng hơi xấu, nhưng mà hắn thành thật, còn đáng tin cậy, không đánh nữ nhân, không đánh nữ yêu, không đánh người.
"Công chúa? Ngươi thật muốn giữ sư phụ chúng ta lại thành thân? Nhưng sư phụ là chính hoàng đế Đại Đường phái đi Tây Thiên bái phật cầu kinh, người là trăm triệu lần không thể lưu lại."
Sa hòa thượng cũng có ý khuyên bảo, muốn Vân Y thay
đổi tâm ý.
"Các ngươi câm miệng cho ta." Lải nhải dài dòng, há mồm ngậm miệng là đi Tây Thiên bái phật cầu kinh.
Mỗi lần nhìn đến nơi này, đều cảm thấy bọn họ ngốc muốn chết, chẳng lẽ không lời gì khác để nói sao?
Nhưng nghiêm túc mà nói thì thầy trò bốn người bọn họ, lặn lội đường xa, "người" gặp được đều là yêu quái, không phải đánh giết chính là thu phục...... làm sao biết giao tiếp với người khác.
Vân Y tức giận như vậy, thầy trò bốn người có chút bối rối mà nhìn Vân Y, "kìa, công chúa, có vấn đề gì sao?"
Đường Tăng mở miệng hỏi, trong lòng lại nghĩ tới lúc gặp vị công chúa này ở trên đại điện, nàng một phen dõng dạc hùng hồn nói đạo lý với mình, cho nên Đường Tăng cảm thấy Vân y thực ra rất có kiến thức.
"Ta chưa nói bắt buộc phải để Đường Triều hòa thượng ở lại, cũng không nhất định cùng sư phụ các ngươi thành thân." Nàng không có khẩu vị nặng như vậy.
Còn nữa, Đường Tăng, cũng không phải là người mà phàm nhân ai cũng có thể tiêu thụ được.
"Hả? Công chúa, ngươi nói như vậy là có điều kiện gì sao?" Tôn Ngộ Không như suy tư gì mà nhìn Vân Y, đánh giá nàng một phen.
"Đương nhiên, ta chỉ cần các ngươi lưu lại nơi này một tháng, chỉ cần một tháng sẽ thả các ngươi đi."
"Vì sao? Công chúa, nếu đằng nào cũng thả chúng ta đi, cần gì phải để ý đến thời gian một tháng này?" Đường Tăng thật có chút không tiếp thu được.