Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Ngộ Không, chúng ta làm bằng hữu đi (14)


trước sau

"Công chúa còn nói không thích Đại sư huynh của ta." Sa Ngộ Tĩnh ngồi đó nói cười cười, nháy mắt với Trư Bát Giới.

"Được rồi, công chúa, chúng ta đều hiểu, người cũng đừng phủ nhận." Trư Bát Giới lại mờ ám nhìn nhìn Tôn Ngộ Không.

...... Không phải nói, bọn họ là hòa thượng sao?

Hòa thượng vì sao sẽ bát quái như thế?

Vì sao hòa thượng sẽ cảm thấy hứng thú với loại chuyện này như vậy? Hơn nữa, vì sao ánh mắt bọn họ, thật giống như là đang xem diễn?

Vân Y có chút không tiếp thu được, bọn họ đang đập vỡ quan điểm của nàng về Tây Du Kí.

"Nói bậy, các ngươi còn dám nói bậy nữa, có tin ta liền cho người đem ném các ngươi ra ngoài không." Vân Y đứng lên, lớn tiếng giận giữ mắng hai tên lắm chuyện bọn họ.

Nàng như vậy, trong mắt bọn họ lại biến thành thẹn quá thành giận.

"Được rồi, được rồi, ta không nói, ta không nói nữa, đúng không, Sa sư đệ?" Trư Bát Giới lại nháy nháy bắn ra ánh mắt "Ta hiểu ta hiểu" với Sa Tăng, khiến khóe mắt Vân Y run rẩy, nàng điên mất.

"Đi đi, đừng nói bậy nữa." Tôn Ngộ Không vung tay, đôi mắt nhỏ trừng hướng Trư Bát Giới cùng Sa Tăng cho nên hai người bọn họ đều ngừng lại.

"Công chúa, người xem thời gian cũng không còn sớm, chúng ta liền cáo từ trước." Tôn Ngộ Không chạy trối chết.

"Thần tượng bị ta dọa rồi, làm sao bây giờ? Hệ thống, chuyện này rất cấp bách đấy.."

Vân Y nhìn ba người rời đi, có chút không biết nên nói cái gì cho tốt.

Tâm tình của Vân Y khi nhìn thấy Tôn Ngộ Không hoàn toàn đơn thuần là tâm tình của fan khi nhìn thấy idol, không phải sao? Chỉ có điều idol nàng hơi già.... ờ vài ngàn tuổi rồi.

Bọn họ loạn cái gì chứ?

Vân Y tự an ủi mình là vẫn còn nhiều cơ hội cùng Tôn Ngộ Không nói chuyện, lần sau lại rủ hắn đi chơi là được, Vân Y liền vô cùng cao hứng mà hồi cung.

Mà ở dịch quán, Tôn Ngộ Không đang bị Trư Bát Giới cùng Sa hòa thượng hai người thay phiên cười nhạo.

Đường Tăng an vị ở một bên, đảm đương thân phận một thính giả, lẳng lặng mà nghe chuyện của Tôn Ngộ Không, trên mặt ngẫu nhiên còn lộ ra
một tia hiểu rõ tươi cười.

"Nhưng mà ta xấu như thế, trừ phi người mù rồi mới muốn làm bạn với ta." Trư Bát Giới học Tôn Ngộ Không vừa rồi, vẻ mặt ngượng ngùng xoắn xít, sắm vai.

Mà Sa hòa thượng, lại học Vân Y, hắn nắm tay lại, vẻ mặt kiên định mà nhìn Trư Bát Giới. Hơn nữa, trên khuôn mặt kiên định còn có chút liếc mắt đưa tình nhẹ nhàng, "Ngộ Không, ngươi không xấu, ta cảm thấy ngươi rất tuấn tú, tạo hình như vậy thực ra rất soái khí."

"Nga, công chúa......"

"Nga, Ngộ Không......"

Hai người thâm tình nhìn nhau, giây tiếp theo, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh hai người đem mặt dịch gần về phía đối phương. Nhưng được một chút đã ngừng, "Không được không được, quá ghê tởm, quá ghê tởm."

Hai người diễn một màn vừa rồi khiến Đường Tăng cũng phá lên cười ha ha.  Vị sư phụ này cười đến nỗi Tôn Ngộ Không mặt ửng hồng.

Bị hai người bọn họ, không đúng, là ba người giễu cợt như thế, hắn thiếu chút nữa giơ Kim Cô Bổng, giáo dục bọn Bát Giới Sa Tăng một phen.

"Được lắm." Tôn Ngộ Không tức giận, sắc mặt nghiêm túc lên, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh hai người, lập tức không dám làm càn.

"Ha ha, Ngộ Không, ngươi cũng đừng tức giận, thực ra có người quý mến ngươi không phải là một sự việc hết sức bình thường sao?" Đường Tăng còn ở nơi đó cười không ngừng.

Nhìn Tôn Ngộ Không mặt đỏ hồng, lại nhớ hình tượng công chúa nghiêm túc Đường Tăng từng thấy trên đại điện lúc trước, thật đúng là khó có thể tưởng tượng ra hai người bọn họ...... Thâm tình nhìn nhau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện