"Ai da, hài nhi của ta, con đây là thế nào, tại sao lại tuyệt thực?" Lão nhân gia kêu trời khóc đất, thật giống như là bị đả kích nặng lắm.
Nhưng nhìn quốc vương sắc mặt lo lắng, trong giọng nói còn mang theo vẻ nôn nóng, tình cảm chân thật nồng đậm của người cha với nữ nhi, Vân Y tại sao không cảm giác được.
Tuy nói sủng nịch hài tử không tốt, nhưng lúc này, Vân Y thật sự muốn đem mình thật sự trở thành hài nhi của người trước mặt......
"Phụ vương." Cầm lòng không được, Vân Y nỉ non mở miệng, có chút phát ra từ nội tâm, bị hắn cảm nhiễm tới rồi.
"Hài nhi, hài nhi." Quốc vương vội vàng đi tới bên cạnh Vân Y, ngồi xuống, kéo tay Vân Y.
"Hài nhi hôm nay con không dùng bữa ư?" Quốc vương nói xong, cho rằng Vân Y sẽ không trả lời, quay đầu lại hỏi Vu Sanh.
Vu Sanh vội vàng quỳ xuống, này, tại sao lại hỏi nàng?
"Hôm nay, hôm nay, công chúa đã dùng qua." Vu Sanh thành thật nói, lại sợ công chúa trách tội của mình, không có hỗ trợ lừa gạt quốc vương.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Quốc vương vỗ vỗ tay Vân Y, vội vàng trấn an, "Hài nhi, ngươi tại sao có thể tuyệt thực?"
"Phụ vương, ta, ta......" Vân Y nói lắp, lời nói kiêu ngạo đã nghĩ sẵn trong đầu trước mặt một người quan tâm mình như thế, thật đúng là, không mở miệng được.
"Hài nhi, con phải làm phụ vương để cho con đi đúng không? Đừng bỏ bữa, làm vậy đối với thân thể không tốt, biết không?" Sủng ái quốc vương dành cho nữ nhi thật là....
Vân Y nhìn quốc vương, trong lòng áy náy, trong mắt lập loè lệ quang, nhưng vẫn cực lực nhẫn nại. Đi qua nhiều thế giới như vậy, nàng lần nữa được cảm nhận thứ tình cảm ấm áp làm tan chảy lòng người của người cha người mẹ....
Nhưng......Nàng...... Kỳ thật không phải nữ nhi của ông, nàng chỉ là một cái khách qua đường tới nghỉ ngơi mà thôi.
"...... Được." Lời nói đến bên miệng, lại không mở miệng được, đành phải gật gật đầu.
________________________
Tôn Ngộ Không về tới kia dịch quán, lúc ấy, bọn họ đều còn đang chờ Tôn Ngộ Không...... Không đúng, Trư Bát Giới đã tiến vào mộng đẹp.
"Đại sư huynh, sao vậy?"
"Ngộ Không, sao vậy?"
Vừa thấy Tôn Ngộ Không trở về, Sa Ngộ Tĩnh cùng Đường Tăng hai người trăm miệng một lời hỏi.
"Không
có việc gì, chỉ là công chúa kia bị phụ vương cầm tù, không cho nàng ra." Tôn Ngộ Không tỏ vẻ không sao cả mà mở miệng nói.
"Không có việc gì là được." Đối với Đường Tăng mà nói, cấm túc cái gì đều không phải vấn đề.
Bởi vì...... Hắn thường xuyên bị yêu quái cầm tù rồi.
"Sư phụ, người mau đi ngủ đi, sắc trời cũng không còn sớm." Sa Ngộ Tĩnh suy tư trong chốc lát, rồi mới nói với Đường Tăng.
"Sư phụ, nếu không ngày mai ngươi đi hỏi quốc vương xem ông ta có thể phê hạ chuẩn thông quan văn điệp không, ở lại cũng không phải cách hay." Sa Ngộ Tĩnh đề nghị với Đường Tăng.
Đường Tăng nghĩ nghĩ, gật đầu, "Cũng được, ngày mai vi sư liền đi hoàng cung nhìn xem."
Ở chỗ này ngây ngốc, thật không phải tác phong bọn họ. Hơn nữa, bọn họ còn vội vã đi Tây Thiên cầu lấy chân kinh? Đại Đường hoàng đế còn đang chờ bọn họ trở về.
Sao có thể ham sung sướng ven đường mà quên mất sứ mệnh của mình đâu?
Tôn Ngộ Không không nói gì, bọn họ cũng không biết Tôn Ngộ Không này trong đầu đến tột cùng suy nghĩ chút cái gì, bởi vì, Tôn Ngộ Không từ trước nay không bày tỏ ý kiến gì.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Đường Tăng liền đứng dậy, đi hoàng cung, chính là muốn để quốc vương Thiên Trúc quốc đem văn điệp thông quan cho bọn hắn.
Nhưng thật ra quốc vương tuy rằng đem Vân Y cấm túc, tuy cũng đã đáp ứng Vân Y giữ thầy trò Đường Tăng lại trong thành...... nhưng cuối cùng..... lại đem văn điệp thông quan trả lại cho Đường Tăng kia.
Bởi vì, quốc vương nghe nói nữ nhi thế nhưng lại đi thích một tên...... miệng rộng mặt đầy lông...... một tên nửa người nửa khỉ.....
Quốc vương sao có thể mặc kệ chuyện này?