Edit: Há Cảo
Banner: TheJuneTeam---------- ❤----------
Lúc đó, cô còn xem thường dự báo thời tiết một chút...Xem ra, người nên bị khinh bỉ, là cô mới đúng.
"Giai Trạch, tôi..." Trưởng Tôn Lộ đi đến, đang muốn nói chuyện, Vân Y lập tức ngắt lời.
"Giai Trạch, tôi quên mang ô rồi, cậu có mang không?" Cô mới không cho nữ chính có cơ hội ở chung với nam chính đâu.
Vân Y mang cặp nhỏ, khuôn mặt trắng hồng, trong mắt mang theo vẻ đáng thương cầu khẩn, Đồng Giai Trạch đưa cây dù trong tay mình: "Đương nhiên, tôi đưa cậu."
Trưởng Tôn Lộ thấy vậy, đương nhiên không cam lòng yếu thế, chen vào giữa hai người.
"Giai Trạch, tôi cũng không mang ô, bạn có thể đưa cho tôi không?"
Đồng Giai Trạch căn bản không đem tầm mắt của mình nhìn Trưởng Tôn Lộ nửa cái, trực tiếp nói với Vân Y: "Chúng ta đi thôi."
Trưởng Tôn Lộ nhìn bóng dáng hai người rời đi, hung hăng dậm chân một cái, ngoài miệng mắng: "Chết tiệt, chết tiệt."
"Bạn Trưởng Tôn Lộ, tôi có mang ô, có cần tiễn bạn một đoạn không?" Cơ hội tốt, mỹ nữ quên đồ, tự nhiên có hộ hoa sứ giả xuất hiện vây quanh.
Trưởng Tôn Lộ quay đầu một cái, mẹ nó, một cái sống mũi tẹt, cả mặt toàn là răng hô..."Cút ngay!"
Loại người này, cũng dám tới gần cô ta?
Xứng à?
Dáng vẻ hung hãn khiến, khiến nam sinh răng hô sợ tới mức vội vàng lùi lại, nữ thần dữ thật, cao lãnh thật.
Ô của Đồng Giai Trạch không nhỏ, nhưng mà, gió nhẹ đi đôi với mưa phùn, từng cơn lạnh lẽo ập tới.
Dưới chiếc ô, Vân Y thấy cặp sách của Đồng Giai Trạch sắp ướt, nhích lại gần kéo khoảng cách của hai người gần lại, hai người đụng nhau.
"Giai Trạch, cặp của cậu..." Vân Y chỉ chỉ cái cặp trên vai phải Đồng Giai Trạch, có chút lo lắng mà nói.
"Không sao." Đồng Giai Trạch lắc đầu.
"Ô nhỏ như vậy, lại hai người cùng dùng, dễ bị ướt lắm đó." Vân Y liếc mắt qua một cái, kéo cánh tay Đồng Giai Trạch, thân thể hai người càng sát vào nữa.
Đồng Giai Trạch cúi đầu nhìn cánh tay Vân Y đang kéo tay mình, lại sít sao dán vào chỗ tròn trịa nào đó.
【Đinh –
Độ hảo cảm công lược +10, tổng độ hảo cảm là 85, ký chủ không tệ, fighting!】
Không biết vì sao, thời điểm mỗi lần nghe được âm thanh máy móc này, Vân Y luôn có một cảm giác khó hiểu...
Đây là máy móc...Hay là một hệ thống hả?
Độ hảo cảm sao lại tăng thêm 10 rồi? Vì sao?
Vân Y trước sau vẫn không hiểu lắm...Lần này là vì sao?
"Nhà tôi ở phía trước." Vân Y rất là xấu hổ khi Đồng Giai Trạch đưa cô về, vốn muốn mời hắn vào nhà ngồi một lúc, nhưng mà bị cự tuyệt rồi.
"Vậy cậu đi cẩn thận."
-----------------
Gió mai hơi thổi tới, những giọt sương trong suốt rơi từ trên lá cây xuống, vui vẻ nhảy múa. Cỏ xanh nhỏ bé tỉnh giấc trong cái vuốt ve dịu dàng của ánh nắng ban mai, sau trận mưa phùn càng thêm xanh biếc.
Vân Y cầm hộp đựng canh gừng, đi vào lớp học, đặt trên bàn Đồng Giai Trạch.
"Cái này là gì?" Đồng Giai Trạch nhìn động tác của Vân Y, có chút tò mò hỏi.
"Ngày hôm qua chắc là cậu dính mưa rồi, canh gừng, tôi đặc biệt nấu cho cậu, có thể đuổi lạnh". Vân Y cười tủm tỉm mà nói.
"Vậy cậu có uống không?" Đồng Giai Trạch quan tâm hỏi.
"Có." Gật đầu.
"Cậu mau uống đi, lần đầu tiên tôi nấu loại canh này đó..." Vân Y nói xong, sau lưng vang lên tiếng cười nhạo.
"Lần đầu tiên nấu canh...Có thể uống à? Có bị trúng độc chết không?" Nhìn thấy cách nói chuyện như thế của Đồng Giai Trạch và Vân Y, đương nhiên có người sẽ đố kỵ.
-10.6.2018-