Vân Y nghe hệ thống nhắc nhở hảo cảm đã lên một chút.
Nhìn thoáng qua Mộ Chi Cảnh, "A Cảnh, ngươi có phải hay không rất chán ghét trẫm đem ngươi bắt vào cung?"
Vân Y nhìn Mộ Chi Cảnh, ánh mắt áy náy lại có chút kiên quyết muốn biết câu trả lời.
"......"Mộ Chi Cảnh không biết nên trả lời như thế nào thì tốt.
Đúng vậy, không sai.
Hắn rất ghét.
Ngay từ đầu, hắn đối Vân Y loại nữ tử đầy khí thế này, có một loại sùng bái hoặc là nói là ngưỡng mộ đi.
Nhưng Vân Y lại giống như những nữ nhân khác, nhìn hắn như một món đồ xinh đẹp quý hiếm, chỉ nghĩ đến chiếm hữu.
Mộ Chi Cảnh liền đối với Vân Y chán ghét vô cùng, hảo cảm thậm chí là đã biến thành số âm.
Nhưng hắn có thể có cái biện pháp gì.
Vân Y chính là nữ hoàng bệ hạ của quốc gia...... Hắn hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Mộ Chi Cảnh bắt đầu có suy nghĩ khác về con người Vân Y, chính là sau khi nàng đem phụ thân đưa vào cung để hắn chăm soc bầu bạn với ông.
Chuyện này hắn rất cảm kích.
Nhưng lòng cảm kích cũng không có nghĩa là hắn thích nàng.
"Ngươi không nói, trẫm cũng biết." Vân Y tự giễu mỉm cười, "Được rồi, hôm nay ngươi lại đây tìm trẫm, là có chuyện gì?"
Vân Y không gọi Mộ Chi Cảnh đến, bởi vì, cô cảm thấy là không cần thiết.
Nhưng mà ai biết, thời điểm cô vừa mới tỉnh lại trong chốc lát thì An Noãn Thục đã chạy vào nói Mộ công tử cầu kiến.
Cô còn nghĩ rằng, Mộ Chi Cảnh là thật sự quan tâm cô.
Dò hỏi hệ thống, xem độ hảo cảm có tăng hay không, kết quả là không có.
Khi đó Vân Y liền đại khái đã biết, hẳn là không phải Mộ Chi Cảnh nguyện ý đi.
"Không có gì." Mộ Chi Cảnh như thế nào có khả năng nói là phụ thân ta một hai lôi kéo ta đến đây bằng được?
"Nếu không có việc gì, vậy ngươi trước tiên lui ra đi, trẫm cũng mệt mỏi rồi." Vân Y nói xong, liền nhắm hai mắt lại dưỡng thần
Thoạt nhìn, thật đúng là rất mệt mỏi.
"Vâng." Mộ Chi Cảnh không nói gì, nhanh nhẹn lui ra ngoài.
Toàn bộ ngự y Thái
Y viện đều ở chỗ này chờ đợi, không cần hắn lo lắng.
Mộ Chi Cảnh rời đi, Vân Y thở dài một hơi, vì sao nam chính này độ hảo cảm khó xoát như thế?
Cô cũng đã ngã bệnh......
Cuối cùng, cũng chỉ là có 5 độ hảo cảm.
Nhìn chính mình màn lụa, hơi hơi xuất thần, nhưng thân thể đau nhức nói cho cô, phải hảo hảo bảo vệ tốt chính mình thân mình.
Nói cách khác, đừng nói là công lược nam chính, đến cái mạng cũng không giữ được.
Mà vừa vặn không bao lâu sau khi Vân Y ngã bệnh, hôn sự hai người Mộ Chi Cảnh cùng Vân Y, cũng đã đến.
Ngày tổ chức hôn lễ là một ngày đẹp trời tháng bảy.
Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, dường như trời cao đã biết Vân Y cùng Mộ Chi Cảnh chi gian mỹ sự.
Bởi vì Mộ Chi Cảnh là ở trong hoàng cung, cho nên, Vân Y lần này cưỡi ngựa treo hoa đỏ thẫm, mang theo kiệu hoa Mộ Chi Cảnh từ hoàng cung xuất phát, đi quanh kinh thành dạo một vòng, rồi lại trở lại hoàng cung cử hành hôn lễ.
"Con trai hôm nay con thành thân, sau này đã là người của bệ hạ, phải biết yêu thương chính mình mà sống, sống thật khôn ngoan, biết không?" Từ Trạch Phong không yên tâm Mộ Chi Cảnh, đứng bên cạnh chuẩn bị, nhắc nhở con trai.
Mộ Chi Cảnh không nói gì, đạm nhiên mà nhìn bóng hình phản chiếu trên gương đồng.
Hôn nhân của hắn đời này vốn dĩ không phải lưỡng tình tương duyệt, cho nên, Mộ Chi Cảnh trong lòng cũng không tràn ngập hạnh phúc khát khao như những người khác.