Nam phụ Khuynh Nhan, chính là bởi vì tiểu hồ ly đã cứu mạng hắn, hắn mới đối với nữ chính Lê Hạ để bụng như thế.
Hiện tại, cốt truyện đã đi đến tận đây, Vân Y cảm thấy quá trình công lược sẽ càng thêm gian nan.
Bất quá, Vân Y quyết định, đi tới chỗ Ma Tôn bị thương đi xem thử.
Vừa đến nơi đã thấy được một tiểu hồ ly đứng dưới tàng cây, nghiêng đầu nhìn về phía trên cây đại thụ.
Nhìn trên cây mọc đầy trái cây cùng đồ vật, tiểu hồ ly nhìn trong chốc lát, quyết tâm. Nhấc chân đi đến dưới tàng cây.
Mà rõ ràng, trái cây treo cao ở trên đỉnh đầu nàng ta hoàn toàn không có ý tứ rơi xuống dưới.
Mà ngay bên cạnh cây đại thụ là...... Khuynh Nhan?
Vân Y thật ra cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn tiểu hồ ly Lê Hạ bộ dáng thèm ăn, tựa hồ là không phát hiện Ma Tôn Khuynh Nhan đang ở một chỗ gần đó.
Lại suy nghĩ cốt truyện một chút, phát triển tình tiết hiện tại, Vân Y nhíu mày, sao cô cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp? Không phải là nữ chính ngay lập tức cứu nam phụ về sao?
"Ha ha, tiểu hồ ly, xem đủ chưa?" Vân Y đột nhiên lên tiếng, Lê Hạ sợ tới mức cả kinh, vội vàng thu tầm mắt.
Tiểu hồ ly đầu lại lắc lắc, xoay lại nhìn cây cổ thụ, tựa hồ là suy nghĩ trong chốc lát.
Nàng ta mở miệng trả lời bằng thanh âm mềm mềm mại mại: "Ân, trái cây không đủ."
"Ha ha." Nhìn tiểu hồ ly ngốc manh như thế, Vân Y cảm thấy tiểu hồ ly đáng yêu ngây thơ xinh xắn này thật không hổ là viên ngọc trong tay nam chính, thật thuần khiết a.
"A? Ngươi
là ai?" Lê Hạ chớp chớp chính mình đôi mắt to tròn long lanh, đột nhiên ý thức được sự tồn tại của Vân Y.
Vân Y hơi nghiêng người xuống trước mặt Lê Hạ, đôi tay nâng gương mặt tiểu hồ ly kia, "Tiểu hồ ly, ta là Vân Y, vậy còn em?"
"Vân Y? Nga, ta là Lê Hạ, có thể gọi ta lê lê, hoặc là Hạ Tử." Thanh âm Mềm mềm mại mại còn mang theo điểm sợ hại rụt rè.
"Hạ Tử." Vân Y dùng chính mình tay đầu vỗ vỗ Hạ Tử, một đầu nhỏ đầy tóc tím nhạt, mềm mại kéo dài, sờ lên rất thoải mái.
"Em gái muốn ăn huyền linh quả?" Vân Y chỉ chỉ trên cây, Lê Hạ nghe vậy lập tức nhanh chóng gật gật đầu.
Vân Y ngón trỏ cùng ngón giữa ngón tay khép lại, hướng phía huyền linh quả trên cây vung lên, trái cây trên cây liền rớt xuống, Lê Hạ trốn không kịp, bị đập vào đầu rất nhiều lần, nhe răng trợn mắt, méo miệng tỏ vẻ ủy khuất, nhưng rất nhanh đã lại chuyên tâm nhặt trái cây lên ăn.
"Tiểu Hạ tử, ta hỏi em, em có nhìn thấy ai bị thương ở quanh đây không?" Vân Y trong lúc Lê Hạ chuyên tâm ăn trái cây, đột nhiên hỏi đến vấn đề này.
Lê Hạ có chút nghi hoặc mà nhìn về phía Vân Y, lắc lắc đầu, "Hạ Tử không thấy được, bất quá, ta có thấy một con hỏa điểu."
Hỏa điểu?
Khuynh Nhan nguyên hình là hỏa điểu?