Bạch Tiêu Tiêu nghĩ đến cảnh tượng kia thôi đã thấy căm giận vô cùng. Buông kính viễn vọng xuống, nổi giận đúng đùng mà bỏ đi. May mắn là bên trong phòng y tế cũng chỉ có một mình cô ta.
Nếu không, bộ mặt giận giữ méo mó của coota mà bị người nhìn thấy, bộ mặt quân y ôn nhu tri thức trước kia của cô ta sẽ bị người lột trần.
Bạch Tiêu Tiêu ngồi trước bàn làm việc, hơi xuất thần nhìn màn hình máy tính.
Trong đầu cô ta, lúc này đang suy nghĩ biện pháp đem Mộc Linh Nhiên thu về tay.
Cuối cùng, Bạch Tiêu Tiêu bỗng nhiên đứng dậy, mạnh mẽ đập bàn một cái rồi bỏ ra ngoài.
30 phút trôi qua.
Mộc Linh Nhiên thổi còi, tập trung tất cả mọi người lại.
"Trong số 132 người đang đứng ở trong sân tập, chỉ có 30 người được chọn vào đội hình chính thức." Mộc Linh Nhiên nói xong, tạm ngừng một chút, nhìn nhìn biểu tình trên mặt bọn họ.
Rồi châm rãi tiếp tục nói "Cho nên, quá trình huấn luyện hiện tại của mọi người đều được ghi lại trong hồ sơ, biểu hiện tốt sẽ có cơ hội ở lại."
Mộc Linh Nhiên nói xong các binh lính đều quay ra nhìn nhau, ta nhìn ngươi người nhìn ta, gương mặt có vẻ bàng hoàng.
Ý tứ này chính là, sẽ có tới 102 người phải rời đi.
Tất cả mọi người không đơn giảm là thành viên cùng tổ mà cũng chính là đối thủ của nhau.
"Được rồi, chuẩn bị kiểm tra bắn súng"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle
= window.adsbygoogle || []).push({});
Lần lượt từng người điểm danh, sau đó đứng vào vị trí ngắm bắn.
"Vân Y, 9.4"
"Mộc Y Âm, 8.7"
...
Kỷ lục tốt nhất của lần bắn này là 9.5
Tuy nhiên vẫn có những người đến bia cũng không chạm được.
Cho nên Mộc Linh Nhiên nhìn những người này, có thể nói là hết sức khóa chịu.
Thật là hết chỗ nói, những người này có thể trực tiếp đánh trượt đi. Bia đứng yên còn không ngắm nổi, đến lúc bắn kẻ địch, còn làm ăn gì, không phải là tặng đầu người cho địch nhân sao.
Những người điểm cao nghe thấy thành tích của mình thì nhảy dựng lên, cảm thấy cản thân thật không tồi, nhất đinh có cơ hội lưu lại.
Còn những người không thể bắn được tốt, vừa nghe liền biết mình không còn hi vọng ở lại, buồn bã không thôi.
Lạc quan mà nói, đa số những người trượt thuộc tỏ 3, tổ mà trưa phải nhịn cơm. Bọn họ không có sức lực, bắn sao nổi chứ.
Đói đến mờ mắt, ngắm bắn không được, còn có người bị súng giật ngược lại, ngã cả xuống đất.