Đưuọc rồi, cũng không nên đem Lạc Thư Cẩn ra so sánh như vậy... thật giống như ong mật thấy phấn hoa, chỉ muốn dính lên không rời.
Mà Giản Dịch Dương bên kia lại có chút tức giận, vị hôn thê chưa rước qua cửa của mình vậy mà lại ngay trước mặt hắn, dính lấy người khác.
Cái này với Giản Dịch Dương mà nói không chỉ là vũ nhục mà còn làm hắn cảm giác thấy trên đầu như đội nón xanh.
Lạc Thư Cẩn chỉ là liếc qua Nhan Ngọc Lam một cái rồi thu hồi ánh mắt lại, chút nào cũng không có ý tứ để nàng ta trong mắt.
Trong văn NP, mỗi nam nhân, chỉ cần là trẻ tuổi tài hoa có tiền có thế, nhìn thấy nữ chính là tức khắc bị nàng ta hấp dẫn.
Mà Lạc Thư Cẩn giống như chút nào cũng không bị ảnh hưởng, đương nhiên là khiến Vân Y có chút lau mắt nhìn.
"Như vậy, Nhan tướng quân, Thái tử, tiểu nữ cũng cáo từ trước." Vân Y thấy Lạc Thư Cẩn cất bước rời đi, cũng nhanh chóng cáo lui.
Giản Dịch Dương nhìn bóng dáng đau thương của nàng, trong lòng nổi lên một cỗ áy náy.
Vy chút nào cũng không đem Giản Dịch Dương để trong lòng, ngay từ đầu, Giản Dịch Dương đúng là có thích nguyên chủ, nhưng sau đó lại quay ra thích nữ chính. Cái mà Giản Dịch Dương thích ở nguyên chủ, cũng chỉ là danh tiếng tài nữ hiền lương của nàng. Sau khi nguyên chủ bị bắt lại, Giản Dịch Dương chính là lạnh lùng nhìn nàng ấy bị dày vò đến không còn ra hình người nữa, đâu còn chút tình cảm con người nào.
Nhan Ngọc Lam nhìn thấy Lạc Thư Cẩn một lần, liền nghĩ muốn đem Lạc Thư Cẩn thu vào hậu cung của ả, cho hắn làm đoàn trưởng nhóm hậu cung.
Chính là, Lạc Thư Cẩn một chút cũng không thèm để ý nàng ta, làm Nhan Ngọc Lam tức giận đến thở phì phì, muốn đuổi theo ra ngoài.
Mà Nhan tướng quân thấy nữ nhi mình thất lễ như vậy, vội vàng gọi nàng lại.
Giản Dịch Dương trước thái độ này của Nhan Ngọc Lam, cũng đứng ra ngăn cản nàng, ở nơi đó cùng nàng tranh chấp. Bất quá, cuối cùng Giản Dịch Dương và Nhan Ngọc Lam cũng không giải trừ hôn ước, bởi vì Nhan Ngọc Lam đã khơi
dậy ham muốn chinh phục của Giản Dịch Dương.
Vân Y đi theo sau lưng Lạc Thư Cẩn, ra khỏi phủ tướng quân.
"Công tử, xin dừng bước!" Vân Y cất tiếng gọi Lạc Thư Cẩn, giọng nói của nữ tử nhẹ nhàng dễ nghe, lại có chút cẩn trọng khéo léo.
"Có việc sao?" Lạc Thư Cẩn ngữ khí bình đạm, thời điểm cùng Vân Y nói chuyện cũng không vì người trước mặt là nữ nhân mà cho sắc mặt tốt.
"Công tử, việc hôm nay hy vọng công tử không nhiều lời, có thể chứ?" Vân Y ngỏ lời thỉnh cầu, đồng thời, trong tay lấy ra một xấp ngân phiếu...... Một ngàn lượng.
Lạc Thư Cẩn thời điểm nhìn thấy một ngàn lượng, đôi mắt từ này xấp ngân phiếu, cuối cùng nhìn thẳng vào Vân Y.
Nhìn thấy động tác này của Lạc Thư Cẩn, Vân Y biết, cô đoán đúng rồi.
Này Lạc Thư Cẩn, người bủn xỉn, càng thêm yêu tiền.
Người xưa có câu nói, quân tử ái tiền, thủ chi hữu đạo.
* Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, ý nói: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
Nhưng mà Lạc Thư Cẩn này một chút cũng không phải là kẻ quân tử, tài vật? Có thể trở thành người giàu nhất thiên hạ, có thể có bao nhiêu chính đạo?
"Được." Gật gật đầu, Lạc Thư Cẩn đối với loại ngân phiếu trực tiếp đưa tới cửa, không cần suy nghĩ nhiều!
Chút nào cũng không có cảm thấy thẹn với lòng nha, không lấy mới ruột gan hắn đau đớn.
"Cảm ơn công tử." Vân Y coi như tiếp cận đối tượng công lược thành công, một ngàn lượng, Vân Y tỏ vẻ chút tiền này...... phủ thừa tướng vẫn để cô phá được.