(22)
Rời phủ tướng quân, phát hiện một mặt thủy tính dương hoa của Nhan Ngọc Lam, hứng thú của Vân Cảnh với nàng ta đã hoàn toàn mất đi.
*Thủy tính dương hoa(水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất. Mà Nhan Mạc Qua biết được Nhan Ngọc Lam thích hắn, tất nhiên sẽ rời xa nàng ta, càng không động tâm với nàng. Chuyện sai trái luân thường đạo lý này để ngoại nhân biết được, mặt mũi phủ tướng quân quả là vứt cho chó ăn.
Hiện tại, vẫn còn ba nam chính cần giải quyết.
Mộ Lương và Lục Vũ Thần, Vân Y còn chưa gặp qua, mà Giản Dịch Dương bây giờ đang chết mê chết mệt vì Nhan Ngọc Lam.
Cho nên cô quyết định để nhiệm vụ chi nhánh sang một bên.
Quá tập trung làm nhiệm vụ chi nhánh mà quên mất nhiệm vụ chủ tuyến còn chưa làm xong.
Lạc Thư Cẩn không thích hoa si, cũng không thích người nhòm ngó tiền tài của mình.
Người này đối với những thứ gây khó chịu cho hắn, sẽ trữ tiếp dùng miệng lưỡi sắc bén công kích.
Nhìn Nhan Ngọc Lam vừa rồi là biết.
Cô ta không nghĩ Lạc Thư Cẩn mở miệng là mắng người giỏi như vậy, bị hắn nói xong cũng chỉ biết đứng ngấy ngẩn.
Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011 "Tiểu Y, nói cho ca ca nghe, muội có quen biết Lạc Thư Cẩn kia sao?"
Vân Cảnh có cảm giác hai người có giao tình mà hắn không biết.
Vân Cảnh có chút nghi ngờ, dựa theo hiểu biết của hắn về Vân Y, muội muội trước nay sẽ không chủ động đi làm quen với người khác. Trừ Thái tử thì muội muội hắn không tiếp xúc nhiều với người ngoài, người khác đến gần cũng vẫn cố tình giữ khoảng cách.
Nguyên chủ lúc trước chính là cao ngạo như vậy.
"Ừm, cũng đã gặp mặt vài lần." Vân Y gật gật đầu, không che dấu.
"Tiểu Y, Lạc Thư Cẩn này không phải người tốt, ngàn vạn không cần quá mức thân thiết, biết không?" Vân Cảnh vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở.
Vân Cảnh ở trong lòng lo lắng, này, vạn nhất Lạc Thư Cẩn thật sự có ý đồ với muội muội, vậy làm thế nào cho phải?
Nghĩ đến đây, Vân Cảnh liền ở trong lòng quyết định, phải đem này Lạc Thư Cẩn đuổi xa ra khỏi người muội muội.
Về phủ, Mạc Dương Hà cũng không hỏi xem ở phủ tướng quân có chuyện gì không, chỉ nhắc nhở cô nghỉ ngơi sớm.
Bởi vì ngày mai nữ quyến phải vào cung, tham gia cung yến mừng thọ Thái hậu.
Vân Y vẫn là lần đầu tiên tham gia cung yến.
Thời điểm làm nữ hoàng ở thế giới nữ tôn cũng chưa tổ chức yến tiệc lần nào. Trừ bỏ ngày thành thân với đối tượng công lược.
Ngày hôm sau.
Vân Y bị Mạc Dương Hà phái tới người trang điểm.
Diện mạo nguyên chủ vốn dĩ không tồi, mái tóc dài đen nhánh nửa búi lên, trên búi tóc gài một cây hoa trâm có tua rua rủ xuống, khẽ nghiêng đầu tua rua đung đưa theo, nhìn đến vui mắt.
Hai hàng lông mày thon dài như họa, mắt sáng như ánh sao, cánh môi hồng hơi hơi cong lên, nhìn qua chính là một tiểu tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp thoát tục.
(23)
Trong hoàng cung, đã có rất nhiều người, mừng thọ Thái Hậu, bệ hạ mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Mà nữ quyến tham gia cung yến lần này, cũng trang điểm kĩ càng, xinh xắn đáng yêu, kiều mị mê người, mong muốn hấp dẫn ánh mắt của Thái Tử, hoàng tử, Vương gia hoặc các công tử nhà quyền quý.
Thời điểm cô đến đại điện thì cung yến cũng sắp bắt đầu.
Rượu hổ phách, thương bích ngọc, bàn phỉ thúy, cẩm y ngọc thực, hoàng cung vẫn là luôn xa hoa như thế.
Đại điện bốn phía trang trí linh hoa, những đài hoa trắng tinh, dưới ánh sáng như phát quang, cánh hoa từng vòng từng vòng tím nhạt không đồng nhất, tựa nhiễm tựa thiên thành.
"Hoàng Thượng giá lâm!
"Thái Hậu nương nương giá lâm!"
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
"Quý phi nương nương giá lâm!"
Một đám đại BOSS đợi đến thời khắc cuối cùng, mới chậm rãi xuất hiện.
Thần tử bên dưới lúc này mới sôi nổi quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng......"
Vân Y chậm rãi đưa mắt nhìn, thấy được nữ chính cách mình một khoảng không xa lắm, một thân váy dài xanh biếc, điểm những bông hoa lưu ly nhỏ xinh, bên ngoài chỉ khoác một lớp áo yên sa mỏng, để lộ vai như tước thành, eo thon như ước tố, da dẻ nõn nà, khí chất như u lan.
Kiều mị không có xương nhập diễm ba phần.
Cũng không biết, Nhan Ngọc Lam ăn mặc kiều mị như thế, lại chỗ kín chỗ hở, là muốn câu dẫn ai......
Bất quá, ở chỗ này cô lại thấy một người không nên xuất hiện mới đúng... chính là Lạc Thư Cẩn.
Lạc Thư Cẩn là nhà giàu có tiếng trong kinh thành.
Nhưng cũng chỉ có tiền mà thôi.
Đây lại là tiệc mừng thọ của Thái Hậu, nơi tụ tập đủ quan lại trong triều.
Phải biết rằng, cổ đại sĩ nông công thương, trong bốn nghề, thương nhân bị coi là hạ đẳng nhất, sao có thể ở chỗ này.
Nhưng mà Lạc Thư Cẩn không chỉ là thương nhân bình thường.
Hắn là cháu trai Thái Hậu.
Khó trách người này có thể kiếm được ra tiền như vậy, cháu trai Thái Hậu, còn có người dám ngăn hắn kiếm tiền sao?
Lúc này cung yến cũng đã chậm rãi bắt đầu, sau khi Hoàng thượng và các phi tần hậu cung dâng lễ vật lên cho Thái hậu, đến lượt các hoàng tử, sau đó mới là các quan lại.
Lễ dâng lên cho thái hậu, không được tầm thường, khiến thái hậu nghĩ mình không đủ dụng tâm, cũng không được quá lộng lẫy, chướng mắt quý nhân, càng không thể để hoàng thượng nghĩ mình tham ô, dù sao lương tiêu chuẩn của quan trong triều không tính là quá nhiều.
Nói chung nịnh bợ cấp trên cũng là một nghệ thuật.
Sau khi các quan lớn tặng quà xong, nhóm quý nữ sẽ lên hiến tài
nghệ.
Nhan Ngọc Lam là người đầu tiên đứng lên, muốn thể hiện tài năng của mình.
Nhan Ngọc Lam nhanh chóng đi thay y phục biểu diễn, sau đó giữa đại điện bắt đầu nổi lên những tiến trống, theo tiết tấu, Nhan Ngọc Lam xuất hiện.
Người người nhà nhà xung quanh nhìn Nhan Ngọc Lam, lại nhìn y phục trên người nàng ta, Vân Y cảm thấy nữ chính thật sự rất thích được nổi bật mà.
Nhìn một thân y phục mới này, Vân Y có chút muốn phun tào... như vậy, thật sự cần sao.
Mà Giản Dịch Dương nhìn Nhan Ngọc Lam thì đầu cũng sắp bốc khói vì giận dữ.
Nam tử trẻ tuổi trong phòng lúc này cũng dán mắt vào Nhan Ngọc Lam, khiến chỗ đỉnh đầu Giản Dịch Dương mọc thêm mấy đám cỏ xanh.
(24)
Một đám thái giám tranh thủ vác lên một cây cột dài đặt giữa sảnh.
Nhìn tình hình này cộng thêm y phục trên người Nhan Ngọc Lam, chà, cô ta là định múa cột đây?
Y phục trên người Nhan Ngọc Lam ở hiện đại thì được tính là đồ múa bình thường, nhưng ở cổ đại lại là chuyện khác.
Sau tiếng trống, tiếng nhạc bắt đầu réo rắt vang lên.
Nhan Ngọc Lam trang điểm phong tao, đong đưa eo nhỏ đến gần cây cột, sau đó chân thon dài câu lấy, váy lụa mỏng nhu có như không để lộ bắp chân trắng nõn, xoay tròn, nhảy lên, bám lấy cây cột.
Nhan Ngọc Lam lúc này đã chím đắm trong vũ khúc, cánh tay ngọc múa may, cái eo nhỏ trắng ngần, cần cổ thon dài đong đưa, làm các cậu ấm, các công tử được một phen rửa mắt, máu mũi cũng sắp chảy hết ra.
Đến những cô nương thanh lâu nổi nhất kinh thành cũng không phóng đãng như Nhan tiểu thư này. Thướt tha yêu kiều như liễu, dụ hoặc quyến rũ làm dục hỏa như thiêu như đốt trong lòng.
Nhưng mà đây cũng chí là ý kiến của đám nam tử.
Những nữ quyến, cung phi nhìn thấy hành vi của Nhan Ngọc Lam, thiếu chút nữa tay chỉ thẳng vào mũi cô ta mắng to, đồi phong bại tục.
Còn người trong phủ Nhan tướng quân nhìn nữ nhi biến thành bộ dáng như thế này, nhìn một thân hở hang, đùi tay eo đều lộ ra ngoài, xấu hổ đến mức muốn lên kéo cô ta xuống, nhét vào bao tải rồi vác thẳng về phủ.
Thật là...
Quá mất mặt.
Nhưng mà Nhan Ngọc Lam một chút cũng không thấy xấu hổ, không nhìn thấy biểu tình của họ, chỉ nhìn thấy những ánh mắt nhìn chằm chằm mình, nóng bỏng, tràn đầu dục hỏa.
Mà hoàng thượng ngồi ở nơi cao nhất kia cũng xấu hổ liếc sang hoàng hậu bên cạnh, tỏ vẻ không biết nên làm gì thì tốt với cô con dâu tương lai này.
Còn hoàng hậu thì thập phần bất mãn. Trước kia là một người ngu dại, chậm chễ hôn sự của hoàng nhi, hiện tại không ngu dại thì biến thánh một con đàn bà lẳng lơ không có phép tắc.
Hoàng nhi còn nói có ý tứ với nàng ta?
Bây giờ nàng ta đang làm cái gì? Không màng thể diện hoàng gia, đồi phong bại tục! Đáng xấu hổ hơn cả nữ nhân chốn lầu xanh.
Thái hậu nương nương cũng không thể nào tiếp tục nhìn được nữa, đối với việc Nhan Ngọc Lam tiến vào hoàng gia chính là vô cùng không tán thành.
Nữ tử như vậy sao xứng với vị trí Thái tử phi?
Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011 Vân Y lúc này tầm mắt luôn đặt trên người Lạc Thư Cẩn. Người này dường như ngoài tiền ra không để ý chuyện gì hết.
Lạc Thư Cẩn bên kia không phải là không cảm nhận được ánh mắt của Vân Y, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn không có si mê cùng ái mộ, cũng không có dục vọng chiếm hữu.
Chỉ có thuần túy tìm tòi, thưởng thức, Lạc Thư Cẩn mới cho rằng chuyện nàng cầu hôn hắn là nói giỡn.
Mà Giản Dịch Dương càng nhìn Nhan Ngọc Lam càng tức giận, thật muốn lập tức xông lên, hung hăng đem Nhan Ngọc Lam giáo huấn một phen.
Ở nơi tối tăm, Mộ Lương nhìn Nhan Ngọc Lam, không có ý tưởng như bọn họ, mà ngượng ngùng mà nhắm mắt lại.
Chỉ là, ở trong đầu hắn đều là kia da thịt trắng nõn mà bóng loáng của Nhan Ngọc Lam, dáng múa yêu mị, thật sự muốn chính mình biến thành cây cột để nàng vờn quanh.
Không được không được.
Hắn như thế nào có thể có loại suy nghĩ này?
Làm bẩn tiểu tiên nữ trong lòng mình.
Giữa muôn vàn suy nghĩ, Nhan Ngọc Lam múa xong khúc này, như là nữ vương nhìn bọn họ, vui sướng trong vỗ tay vang vọng cả tòa đại điện.
*Trường cho nghỉ đến hết tháng ba =))) bởi vì tôi lại rảnh cho nên mọi người có thể vote và comment một số bất kì bên dưới, số nhỏ nhất sẽ là số chương up vào chủ nhật nhé~