Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Nhà giàu số một thiên hạ rất keo kiệt (27)


trước sau

Đối với hành vi thu hút nhiều sự chú ý của Vân Y, so sánh với Nhan Ngọc Lam trước đó, Giản Dịch Dương cảm thấy thất vọng vô cùng.

Không nghĩ tới người mình từ bỏ lại có thể lóa mắt như vậy, nhìn thấy nàng bị vây quanh bởi ánh mắt ngưỡng mộ của nam nhân, lại nhớ tới ánh mắt đen tối xấu xa của người khác khi nhìn Nhan Ngọc Lam, coi nàng ta như nữ tử thanh lâu bị lột sạch, đem đến trước mặt bàn dân thiên hạ, khiêu khích người chà đạp giày vò.

Nhìn về phía Vân Y, trong mắt bọn họ chỉ có sùng bái, ái mộ, như nữ thần chỉ có thể ái mộ từ xa mà không thể lại lần, không thể chạm tay vào.

Còn Nhan Mạc Qua với hành động của muội muội mình, hoàn toàn là bất đắc dĩ và tức giận, ai cho phép nàng hồ nháo như vậy!

Lại nhìn thấy Vân Y, trong đầu không tự giác nhớ lại ngày hắn cưỡi ngựa trở lại kinh thành, khăn tay nàng rơi xuống dưới, tuy rằng cuối cùng, này khăn tay dừng ở dưới vó ngựa.

Nhưng Nhan Mạc Qua lại bỗng chốc nảy ra ý nghĩ, muốn chiếc khăn rơi trên người mình.

Hiện tại...... Nhan Mạc Qua tin rằng, trong lòng nàng đối với hắn, hẳn là có một chút sùng bái mến mộ.

"Chà, Vân Thừa tướng, nữ nhi này của ngươi, quả nhiên khó lường, khả năng thêu thùa có thể nói là đệ nhất." Hoàng Thượng đầu tiên là sửng sốt, rồi mới ha ha cười ra tiếng.

Cười cười che giấu ngại ngùng không ngờ bức bình phong kia lại ẩn chứa thú vị như vậy.

"Hoàng Thượng quá khen, tiểu nữ cũng chỉ là có chút hứng thú với thêu thùa mà thôi." Vân Mạc Câu cũng không tự coi nhẹ nữ nhi nhà mình, khiêm tốn đáp lời.

"Nếu ánh đèn dầu tối lại, ánh huỳnh quang trên dòng chữ vẫn sẽ lưu chuyển không tắt đi, sẽ càng thêm lộng lẫy, giống như Thái Hậu nương nương, luôn sáng chói lỗng lẫy." Vân Y vuốt
mông ngựa với Thái hậu.

"Hảo hảo hảo, Vân gia tiểu cô nương thọ lễ này, ai gia thập phần vừa lòng, ma ma, đem cất trong tẩm cung ai gia đi." Thái Hậu tỏ ra rất ưa thích phần lễ vật này.

Bản thân thái hậu cũng là con gái nhà quyền quý, cuối cùng không chọn về một nhà chồng sống an ổn mà lại tham gia tuyển tú, ở chốn thâm cung từng bước đạp lên xương trắng, giành lấy vị trí Thái Hậu ngày hôm nay.

Cho nên không thích những nữ nhân như yêu tinh đi câu hồn phách nam nhân, ngược lại càng trân trọng tài năng khéo léo của con người.

Bà như thế nào không biết thêu thùa gian nan?

Hơn nữa bình phong kia vừa thấy, liền biết là trân phẩm.

"Vâng." Ma ma nghe Thái Hậu nương nương phân phó, tiến đến đem đồ đi.

Đợi ma ma xuống dười, Vân Y nhỏ giọng nói, "Ma ma, chỉ thêu trên bình phong là dùng thuốc đặc chế nhuộm thành, cũng không biết có thể xung đột với hương liệu hay dược liệu trong tầm cung Thái hậu hay không, đụng chạm vào ngọc thể thái hậu, cho nên ma ma có thể mời thái y kiểm tra trước một lần, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."

Lời này của Vân Y làm ma ma nhìn cô bằng con mắt khác, tâm tư cẩn mật, nếu vào cung cũng có thể bò lên địa vị cao.

"Được, lão nô đã biết." Ma ma kia gật đầu. Vốn dĩ bà ta cũng sẽ để Thái y kiểm tra, đồ vật đưa vào trong cung ắt phải trải qua một phen kiểm tra kĩ càng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện