Tâm tư Vân Y lúc này đang đặt trên người Lục Vũ Thần, người mà tự nhiên nổi hứng muốn đến làm khách phủ Thừa tướng.
"Lục công tử, mời vào trong." Lục Vũ Thần lúc này là ân nhân của toàn bộ Vân phủ, đương nhiên được đối đãi cẩn thận.
Vân Y không hiểu Lục Vũ Thần sao lại đột nhiên xuất hiện ở đó.
Hơn nữa, Lục Vũ Thần gặp mặt Mộ Lương cũng không phải là tình huống như vậy.
Vân Y cũng hiểu là sự xuất hiện của cô ở thế giới này sẽ làm nhiều tình tiết thay đổi.
Nhưng Lục Vũ Thần có lí do gì để cứu một nhà phủ Thừa tướng bọn họ chứ.
Được rồi, Lục Vũ Thần làm giáo chủ Ma giáo, làm việc cũng là tùy tâm sở dục.
"Được." Lục Vũ Thần cũng không hề khách khí, nghênh ngang vào phủ, ngắm nghía phủ Thừa tướng.
Mà Mộ Lương sau khi trốn thoát, trở về phủ Nhan tướng quân thì ngay lập tức bị Nhan Ngọc Lam dò hỏi xem việc đã thành hay chưa.
Trên người Mộ Lương vẫn còn thương tích do Lục Vũ Thần gây ra, người có mắt nhìn qua đều biết hắn là đang bị thương.
Chỉ là Nhan Ngọc Lam không thèm để ý đến điểm này.
Mộ Lương áy náy lắc đầu, "Thực xin lỗi, Ngọc Lam, ta..."
Mộ Lương chưa dứt lời, Nhan Ngọc Lam đã chen vào ngắt lời hắn.
Nàng ta nhăn mày, không kiên nhẫn nhìn Mộ Lương, "Tại sao? Ngươi lưu tình với nàng ta? Ngươi bị nàng ta mê hoặc rồi đúng không?"
Nhan Ngọc Lam biết Vân Y sẽ là tai họa, đe dọa đến tương lai của cô ta ở nơi này.
Một bạch liên hoa, một hồ ly tinh luôn câu dẫn người, vô liêm sỉ!
Bị Nhan Ngọc Lam hiểu lầm, Mộ Lương vội vàng phủ nhận, "Không phải, Ngọc Lam, không phải như thế, là có người cứu bọn họ, vốn dĩ, ta...... Khụ khụ!"
Mộ Lương lục phủ ngũ tạng tuy
rằng chưa bị ảnh hưởng, nhưng trúng một đòn kia của Lục Vũ Thần thì cũng không thể khỏi ngay được.
Không nhịn được mà ho khan vài tiếng.
Nhan Ngọc Lam cũng không có chú ý tới thương thế của Mộ Lương, mà tự hỏi, thế nhưng còn có người tới cứu nàng ta?
Cao thủ?
Có thể đánh thắng Mộ Lương, nhất định là rất lợi hại.
Cũng không biết người bên cạnh Vân Y kia là ai, Mộ Lương đã nói, hắn chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ, hiện tại......
"A Lương, không sao, chàng có bị thương không? Muốn đi tìm đại phu không?" Một lúc sau, Nhan Ngọc Lam mới nghĩ đến vấn đề này.
"Ta không sao, không cần lo lắng."
Mộ Lương lắc đầu, nàng có thể nhớ tới mình, chú ý tới thương tích trên người hắn, quan tâm hắn, là đủ rồi, hắn cũng đã thỏa mãn rồi.
Thời điểm Vân Y kêu cứu, cũng có một người khác nghe được, là Lạc Thư Cẩn.
Chỉ là từ xa xa nhìn đến, hắn phát hiện đã có người khác ra tay cứu giúp, Vân Y cũng đã không sao, hắn cũng không quá lo lắng.
Nghĩ tới nàng, Lạc Thư Cẩn vốn muốn đi thăm phủ thừa tướng một chút.
Chỉ là, đi thăm người ta mà không mang theo lễ vật thì không phải phép, nghĩ đi nghĩ lại, quà tặng không đáng tiền không đủ quý giá cũng không hay..
Dù sao cô nương kia cũng không còn nguy hiểm gì, vậy quên đi.