Lạc Thư Cẩn nhìn qua, quản gia lập tức hiểu ý, lui xuống.
Toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại hai người Vân Y và Lạc Thư Cẩn.
“Được rồi, hiện tại đã không còn ai nữa.” Lạc Thư Cẩn không biết Vân Y muốn nói chuyện gì với hắn mà lại cần bí mật bí mật như vậy.
“Lạc Thư Cẩn, hôm nay ra ngoài chơi với ta, được không?” Vân Y vô tội mở miệng, khiến Lạc Thư Cẩn có chút cạn lời.
“Cho nên... chuyện quan trọng của cô, chính là mời ta ra ngoài chơi?’’ Lại còn nói đây là chuyện vô cùng quan trọng?
Lạc Thư Cẩn không hiểu đầu óc cô nương này hoạt động như thế nào, nhưng mà xem lời nói của hắn, có vẻ như cũng không phản đối.
Vân Y vẻ mặt thực hiện gian kế thành công nhìn Lạc Thư Cẩn, 50 hảo cảm không tính là nhiều nhưng cũng không phải là ít, đủ để hắn đồng ý với đề nghị này của Vân Y.
Cô hôm nay không chỉ đơn thuần muốn cùng Lạc Thư Cẩn đi dạo quanh kinh thành một lần.
Lạc Thư Cẩn người này có một trại nuôi ngựa, bản thân hắn cũng rất thích đua ngựa, chỉ là không nhiều người biết chuyện này.
Cho nên, khi nghe Vân Y nói muốn đi đua ngựa với mình, Lạc Thư Cẩn có chút kinh ngạc, khó hiểu, nàng làm sao lại biết được hắn thích loại vận động này?
Chỉ là, nhìn hưng phấn trong mắt cùng với vui vẻ trên mặt nàng, Lạc Thư Cẩn lại nghĩ, có lẽ không phải nàng biết hắn thích, mà là bản thân nàng cũng muốn đi.
Lúc này, Lạc Thư Cẩn trong lòng lập loè quang mang, không nghĩ tới, thế nhưng còn có nữ tử, cùng có hứng thú yêu thích không sai biệt lắm với mình.
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 55, ký chủ không ngừng cố gắng! 】
Đi theo Lạc Thư Cẩn đi tới trại nuôi ngựa, Vân Y phát hiện, trại nuôi ngựa này, không phải là loại nuôi vì yêu thích không, người này hẳn là cũng kinh doanh buôn bán ngựa đi.
Nhìn trước đủ loại ngựa đực cái bưu hãn, cao lớn uy mãnh, Vân Y cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé hiện
tại.
Nói đi nói lại, là cô suy nghĩ chưa kĩ, cô chỉ nghĩ đến việc Lạc Thư Cẩn thích cưỡi ngữa, cũng không nhớ ra đua ngựa là một chuyện khó khăn nhường nào.
Chỉ là lúc này cô không thể đem chuyện này nói với Lạc Thư Cẩn.
Nhưng mà nếu không nói ra, ngã ngựa không chết thì mặt mũi bầm dập.
Hừ, chết thì chết, ta sợ sao!
Lúc này ở trại nuôi ngựa cũng không chỉ có mỗi Lạc Thư Cẩn và Vân Y, bên kia còn có rất nhiều người tới mua ngựa, hoặc đua ngựa.
Trong đó, Vân Y nhìn thấy một chú ngựa, thật là khiến người cảm thấy kinh diễm, toàn thân đen tuyền như sa tanh thượng đẳng, lông bóng mượt tỏa dư quang, chỉ có bốn vó ngựa trắng như tuyết, cơ bắp rắn rỏi chắc nịch, vân da rõ ràng.
Con ngựa cường tráng chạy như bay trên trường đua, thuần thục nhảy vượt rào tạo thành những đường di chuyển hoàn mỹ, đem dáng người duyên dáng bày ra không sót chỗ nào.
Thực sự kinh diễm không ít người.
Các chủng loại ngựa tuy Vân Y không rõ ràng lắm,nhưng cô cảm thấy con ngựa kia nhất định là rất tuyệt, chỉ chỉ chú ngựa ở đằng xa, nói với Lạc Thư Cẩn: “Huynh cảm thấy con ngựa đằng kia thế nào?
Lạc Thư Cẩn nhìn theo hướng ngón tay Vân Y đang chỉ, con ngựa đằng kia... “Ô Nhã này từ trước đến nay dã tính khó thuần, nữ hài tử vẫn nên dùng Thất Xích Thố này thì an toàn hơn.”
Nhìn Thất Xích Thố trong tay Lạc Thư Cẩn, lại Nhìn Thất Ô Nhã đằng kia, Vân Y còn chưa nói gì thì liền truyền đến một thanh âm kì lạ.