Giản Dịch Dương lại nhìn về phía Vân Y, nàng vẫn cứ như vậy, một bộ ôn nhu như nước, tiểu nữ tử hiểu chuyện như vậy...
“Có việc sao?” Vân Y thấy Nhan Ngọc Lam xuất hiện cũng không biết nên nói gì, vừa rồi không phải bảo cô ta cách xa xa một chút sao?
“Không có việc gì, chỉ là vừa rồi ngươi còn chỉ trích ta, hiện tại lại cùng nam nhân, kiêu ngạo trắng trợn ôm ôm ấp ấp, cho nên có chút bái phục.”
Nhan Ngọc Lam nói xong có chút tự đắc, còn nghĩ nam tử bên người mở miệng lên tiếng ủng hộ mình, chỉ là...
“Ngọc Lam.” Giản Dịch Dương lớn tiếng quát, muốn cô ta ngừng lại, cảm thấy Nhan Ngọc Lam lúc này có chút quá phận.
Quan trọng nhất chính là kiên nhẫn của Giản Dịch Dương với Nhan Ngọc Lam đã bị cô ta dùng hết.
“Giản, Dịch Dương?” Nhan Ngọc Lam bị một tiếng quát của Giản Dịch Dương dọa sợ, tiếng nói nghiêm khắc còn mang theo giận giữ.
Trước kia Giản Dịch Dương sẽ không đối đãi với mình như vậy...
Nhan Ngọc Lam căm phẫn nhìn về phía Vân Y, mà Vân Y vẻ mặt vô tội nhìn lại cô ta, nhìn ta làm gì? Cũng không phải ta mắng cô?
“A Lương, chúng ta đi!” Lúc này, Nhan Ngọc Lam vừa giận vừa uất ức, trực tiếp lôi Mộ Lương rời đi.
Giản Dịch Dương chút nào cũng không để ý Nhan Ngọc Lam mà tầm mắt cứ dán chặt vào người Vân Y, “Tiểu Y...”
Một câu thâm tình như vậy, nếu là nguyên chủ, chỉ sợ đã bị Giản Dịch Dương câu dẫn mất. nhưng mà Vân Y cũng không phải nguyên chủ, cô nhìn Giản Dịch Dương, “Thái Tử, khuê danh của tiểu nữ không thể gọi bừa, thỉnh tự trọng.’’
Lời này của Vân Y làm Giản Dịch Dương có chút sửng sốt, khuê danh?
Đúng là ở cổ đại, nhũ danh của một người không thể để cho người khác gọi bừa, chỉ có những người thân mật nhất mới có thể.
Mà hiện tại, Giản Dịch Dương nhận ra, bản thân đã
từ bỏ viên minh châu trong tay chỉ vì một đáo cỏ dại ven đường...
“Lạc Thư Cẩn, chúng ta đi thôi.” Vân Y đạm nhiên nhìn thoáng qua Giản Dịch Dương, không chút lưu luyến, tay nhỏ cầm lấy tay Lạc Thư Cẩn, dắt hắn đi.
Lúc trước Lạc Thư Cẩn là theo bản năng nắm lấy tay nàng, không chú ý đến, nhưng lúc này thì khác, hắn nhận ra tay nàng rất nhỏ, cảm giác mềm mại không xương làm cho người luyến tiếc không muốn buông ra.
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 75, ký chủ như con ngựa đen trên trường đau hảo cảm, không ai ngăn cản được!】
Lạc Thư Cẩn lúc này đem tầm mắt tập trung trên sườn mặt nàng, nhớ lại lời đồn trước kia đã nghe qua, bình thường hắn không chút để tâm đến những lời này, nhưng hiện tại lại có chút để ý...
“Vân Y, cô và Thái tử, quan hệ tốt lắm sao?” Lạc Thư Cẩn không dám trực tiếp hỏi nàng quan hệ của nàng và Thái tử là gì, bởi vì hắn cảm thấy bằng quan hệ hiện tại, hắn không có cái tư cách đi chỉ trích, chất vấn nàng.
“Hắn? Có thể coi là người trước kia từng ái mộ đi, trước đây mắt mù đối xử hơi tốt với hắn một chút, nhưng mà người ta thích là huynh nha, yên tâm.”
Vân Y nói những lời này tuy ngữ khí bình đạm ôn hòa như không có việc gì, nhưng lời nói lại trực tiếp không hàm súc chút nào, trực tiếp biểu đạt ý nghĩ trong lòng.