Edit: Tô - Beta: Há Cảo
Nghe Vân Y vừa nói như vậy, Viên Hàm Dục cũng không nói gì, chỉ nhíu chặt mày, hắn cũng là người có chỉ số IQ.
Hơn nữa, độ hảo cảm đối với Vưu Mộng Mạn chỉ còn có 35, sao mà bây giờ vẫn còn xúc động như vậy?
Thật xin lỗi mà nói cho cô biết, lúc trước Vưu Mộng Mạn đã tiêu tốn không ít tâm tư mới làm Viên Hàm Dục phát hiện ra tâm ý của hắn.
Mà hiện tại, Viên Hàm Dục vẫn còn cảm thấy người mình thích là Vưu Mộng Mạn, tuy rằng đã xảy ra một sự việc không thoải mái cho lắm.
Vân Y lẳng lặng nhìn Viên Hàm Dục đang cứng ngắc một chỗ, bị Vân Y nhìn chằm chằm như vậy, Viên Hàm Dục có chút hoảng.
"Sao, làm sao vậy?"
Vân Y không muốn trả lời, thật là phải bổ đầu của hắn ra nhìn xem bên trong có chất xám không nữa.
"Không sao, chúng ta trở về khách sạn đi, lát nữa chúng ta sẽ bay về." Vân Y nhìn lướt qua Viên Hàm Dục, không có càn quấy.
Dáng vẻ không phản ứng gì của Vân Y khiến trong lòng của Viên Hàm Dục có chút không vui nhưng hắn cũng không biết tại sao lại không vui, đành phải nói: "Được."
Hai người quay về khách sạn, là một trợ lý, đương nhiên phải đạm nhận việc đặt vé.
"Tổng giám đốc... Máy bay chỉ có vé lúc tám giờ tối nay..." Vân Y có chút khó xử nhìn Viên Hàm Dục, Viên Hàm Dục nhìn đồng hồ, vẫn còn bảy tiếng nữa.
"Ok, có thể." Viên Hàm Dục suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói, cũng không hề nghi ngờ rằng Vân Y có nói dối không.
Nhưng sự thật là, Vân Y nói dối.
Theo như cốt truyện, cô biết, qua bốn tiếng nữa sẽ có gió tuyết mạnh, sân bay sẽ đóng cửa.
Vừa vặn... Chính là ngay sau khi Viên Hàm Dục vừa trở về nước, bởi vì nguyên chủ nhớ rõ, nhớ rất rõ... Ngày đó.
Nếu không có Viên Hàm Dục giúp đỡ...
Nếu lúc này Viên Hàm Dục không có về nước giúp đỡ, tình tiết phát triển sau đó, cũng không biết Viên Hàm Dục sẽ lựa chọn như thế nào.
Bởi vì còn cách thời gian bay đến mấy tiếng, nên Viên Hàm Dục nhanh chóng xử lý việc của công ty con
ở Thụy Sĩ.
Đợi đến bốn tiếng sau, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu trở nên đáng sợ, quay đầu nhìn về phía Viên Hàm Dục.
"Tổng giám đốc, tôi khó lắm mới đến Thụy Sĩ một chuyến, nếu như, anh trở về là vì xử lý việc tư của Mộng Mạn tiểu thư, vậy tôi có thể ở lại Thụy Sĩ thêm vài ngày được không?" Vân Y nói xin nghỉ.
Viên Hàm Dục nhìn về phía Vân Y, trong lòng bỗng có một cảm giác xúc động muốn ngăn cản cô, nhưng mà, hắn lại không nghĩ ra vì sao lại muốn ngăn cản?
"Được." Sau vài ngày công tác với cường độ cao, đúng là nên đi giải sầu, cũng có ích đối với thể xác và tinh thần.
Vân Y rời đi, Viên Hàm Dục không suy nghĩ điều gì khác, qua nửa tiếng sau mới thu dọn đồ đạc, sau đó lập tức chạy đến sân bay.
Lúc đi đến sân bay, lại được thông báo rằng... Đã ngừng bay.
Viên Hàm Dục sửng sốt, nhìn sắc trời bên ngoài, mưa rền gió dữ, sấm chớp ầm ầm, nếu như xuất phát đúng là rất nguy hiểm.
"Thật xin lỗi, mong các vị hành khách..." Nhân viên sân bay đang trấn an hành khách đang nóng nảy, toàn bộ sân bay đều là tiếng cãi cọ ồn ào.
Viên Hàm Dục vừa định gọi điện cho Vân Y thì nghe được tiếng chuông điện thoại của mình, lấy ra thì thấy, là Vân Y?
"Làm sao vậy?" Viên Hàm Dục vừa bấm nghe liền hỏi, mà đối phương lại đang nói nỉ non gì đó, Viên Hàm Dục hoàn toàn nghe không hiểu.
"Em đang ở đâu? Sao bên đó lại ồn như vậy?" Trong giọng nói Viên Hàm Dục mang đầy quan tâm, lại có chút sốt ruột.