Khi Chu Diệc Triết vừa mới về nhà, đã trông thấy Chu Diệc An đứng trước cửa đợi mình.
Đứa em trai này của y cũng không thân thiết gì với y lắm, cho nên hành vi xuất hiện ở trước cửa nhà y vào lúc nửa hôm khuya khoắt như thế này là một điều vô cùng khác thường, mà cái gì khác thường đều sẽ có nguyên nhân của nó.
Chu Diệc Triết cho rằng mình đã đoán được đại khái nguyên nhân là tại sao, à không, vốn chỉ có mỗi lý do này mà thôi.
"Muốn vào trong ngồi không?" Chu Diệc Triết mở cửa ra, thản nhiên nói.
Sắc mặt của Chu Diệc An âm trầm nhìn chằm chằm y, trong mắt cũng không hề che giấu sự thù hận, hắn không nói không rằng đi theo y vào nhà.
Chu Diệc Triết cởϊ áσ khoác ra, tùy tiện vắt trên sô pha, y vừa nới lỏng cà vạt vừa nói: "Anh sẽ không mời cậu uống trà, có việc gì thì cứ nói thẳng."
"Em đến đây chỉ muốn hỏi anh một vấn đề." Chu Diệc An nhìn chằm chằm y, trong mắt đè nén lửa giận: "Em ấy... Là tự nguyện, hay là bị anh ép buộc."
Chu Diệc An không nói tên người kia, nhưng Chu Diệc Triết lại biết rõ hắn đang ám chỉ ai, cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Bây giờ y có hai sự lựa chọn, một là giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Chu Diệc An biết, lấy tình cảm của Chu Diệc An đối với Triệu Thanh, rất có thể sẽ tha thứ cho Triệu Thanh tất cả, hai người sẽ tốt đẹp trở lại. Hai là chỉ nói đến kết quả, không giải thích nguyên nhân, như vậy... Bọn họ sẽ kết thúc, Triệu Thanh trở thành vật vô chủ.
Hai sự lựa chọn này chỉ đấu đá với nhau trong chớp nhoáng ở trong đầu Chu Diệc Triết.
Chu Diệc Triết chậm rãi nhếch khoé miệng lên, dùng giọng điệu hờ hững khinh khỉnh: "Ý cậu là Triệu Thanh ư?" Trên mặt y lộ ra nụ cười châm chọc, thong thả nói: "Cậu ta có cái gì đáng để anh phải ép buộc chứ, đương nhiên là tự nguyện rồi." Quả thật lần đầu là như vậy, y cũng không tính là nói dối.
Hai mắt Chu Diệc An lập tức đỏ ngầu! Nghiến răng nghiến lợi siết chặt nắm đấm đánh tới!
Khoảnh khắc ấy, trong đầu của hắn ngoại trừ muốn đấm vỡ khuôn mặt đáng giận kia ra thì không còn bất cứ điều gì khác nữa! Để y không thể dùng giọng điệu cười cợt đó sỉ nhục tình yêu của hắn!
Chu Diệc Triết cũng đoán trước được kết quả sẽ như vậy, y lập tức nghiêng người tránh khỏi cú đấm đó, đồng thời giơ tay lên bắt lấy cổ áo của Chu Diệc An quật ngã hắn xuống sàn, sau đó y mỉm cười nói: "Cậu tức giận cái gì?"
"Tôi muốn gϊếŧ chết anh!" Giọng của Chu Diệc An nhuốm đầy căm hận và phẫn nộ.
"Cậu không thể chăm sóc tốt cho cậu ấy, không thể cho cậu ấy một cuộc sống như mong muốn, cậu không thể cho cậu ấy cái gì cả." Nụ cười của Chu Diệc Triết lạnh xuống: "Mà tôi tình nguyện cho cậu ấy thì cậu bất mãn cái gì chứ?"
.....................
Tạ Hà thật sự rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, kể từ ngày Chu Diệc An rời đi, cậu cũng khóa cửa lại nhốt bản thân ở bên trong luôn.
Sau đó bắt đầu thỏa thích xem phim và ăn uống thả ga.
Mỹ thực trong cửa hàng hệ thống hoàn toàn khác hẳn với mỹ thực bình thường! Từ những món đặc biệt trên thiên đình, tới trùng thú của tinh tế, người địa cầu ăn, người ngoài hành tinh ăn, thần tiên ăn, yêu quái ăn... Chỉ có bạn mua không nổi, chứ không có thứ mà bạn không nghĩ tới. Lúc này Tạ Hà mới sâu sắc cảm nhận được bản thân mình có bao nhiêu bần cùng, cậu cảm thấy khi ấy lừa chủ hệ thống quá ít. Nhưng cho dù là vậy, thì cửa hàng hệ thống không gì là không làm được này vẫn khiến cậu vô cùng thích thú.
Khi còn ở thế giới ban đầu cậu đã đứng ở trên đỉnh nhân sinh rồi, tiền nhiều xài cả đời cũng không hết, nhưng cũng chính vì điều này đã khiến cho cậu hừng hực ý chí phấn đấu thêm lần nữa.
Chỉ có điều mới có mấy ngày thôi mà cậu đã ăn hết 3.000 kinh nghiệm rồi, xem ra vẫn phải tiết kiệm lại một chút...
Đến ngày thứ sáu, rốt cuộc cũng có người đến gõ cửa.
【 Tạ Hà : ai tới vậy? 】
【444: là Chu Diệc Triết ạ! 】
【Tạ Hà : mau đổi cho tôi một cái biểu cảm "Tâm như tro tàn" đi! 】Mấy ngày nay Tạ Hà ở nhà hết ăn lại uống, nghỉ ngơi vô cùng sảng khoái, sắc mặt hồng hào đến chói mắt, cho dù cậu có diễn tốt đến đâu đi nữa thì cũng không thể phối hợp được.
【444: vâng ạ! Biểu cảm "Tâm như tro tàn" giá trị 300 kinh nghiệm, đã đổi xong! 】
Dùng mắt thường có thể thấy được sự thay đổi ở trên gương mặt cậu, chẳng mấy chốc vẻ mặt cậu đã xám như tro, cả người nhìn qua rất tiều tuỵ xuống tinh thần.
'Cốc cốc cốc' tiếng gõ cửa lại vang lên, sau ba tiếng thì ngừng lại.
Tạ Hà nằm trên sô pha không nhúc nhích, vào lúc mà cậu tưởng rằng người bên ngoài đã bỏ đi thì lại bất ngờ nghe thấy ba tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên lần nữa, tiết tấu hoàn toàn giống như trước đó, không nhiều hơn một nhịp cũng không ít đi một tiếng, người có thể gõ như vậy chắc chắn là một người rất có kiên nhẫn.
Mãi đến khi bên ngoài vang lên lần gõ cửa thứ ba, cặp mắt của Tạ Hà mới chậm rãi động đậy, cậu chậm chạp đứng lên, lảo đảo bước đến mở cửa, nhưng vừa mới nhìn thấy rõ người đứng bên ngoài là ai, đồng tử cậu lập tức co rụt, lật đật đóng cửa lại! Nhưng Chu Diệc Triết làm sao sẽ cho cậu có cơ hội làm như vậy chứ, cánh tay y hơi dùng sức, trực tiếp hất cửa ra! Tạ Hà cũng theo quán tính nghiêng ngả lùi về sau.
Trong mắt cậu loé lên một tia không cam lòng, sau đó cậu rũ mắt xuống, làm như không nhìn thấy Chu Diệc Triết, lại quay trở về sô pha nằm lên một lần nữa, đã vậy còn nâng tay lên che hai mắt của mình lại.
Chu Diệc Triết chưa từng thấy một Triệu Thanh như vậy bao giờ.
Giờ phút này, làn da nhẵn nhụi mà trước kia đã khiến y yêu thích không muốn buông tay lại mất đi vẻ lộng lẫy của nó, còn có cặp mắt trong suốt lại bướng bỉnh kia hiện tại cũng chỉ còn lại âm u và vắng lặng, đã từng là đôi môi mềm mại ướŧ áŧ bây giờ lại trở nên thật khô cằn nứt nẻ, toàn thân cậu ấy như một bông hoa xinh đẹp bởi vì mất đi hơi nước mà trở nên héo rũ.
Hoặc chính xác hơn là... Một cái xác không hồn.
Một Triệu Thanh như vậy cũng không phải không đẹp, chỉ có điều giống như một thứ đồ yếu ớt chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan, nhưng lại ngoài ý muốn... Khiến trái tim của Chu Diệc Triết đập nhanh một cái trong chớp mắt.
Một cái chớp mắt này khiến y có chút nghi ngờ đối với quyết định của mình —— Làm như vậy, thật sự là đúng sao? Nhưng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, ngay sau đó ánh mắt của y lại bị rét lạnh bao phủ lấy lần nữa, y chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình.
Động tác của Chu Diệc Triết rất tự nhiên, y rót một ly nước sau đó đi đến chỗ Tạ Hà, nâng cậu dậy: "Uống nước đi."
Tạ Hà nhắm mắt lại, không phản kháng, cũng không trả lời, thật giống như đang ngủ, nhưng hàng mi khẽ run lên kia lại chứng minh cậu không hề bình tĩnh như bên ngoài.
Chu Diệc Triết không giỏi dỗ dành người khác, y càng thích dùng hành động thực tế hơn, ví dụ như hiện tại, y rất muốn làm dịu đi đôi môi khô nứt này, cho nên y tự nhấp một ngụm nước sau đó trực tiếp hôn lên đôi môi cậu, dòng nước thuận theo nơi gắn bó giữa hai người mà chảy xuống... Chu Diệc Triết cạy khớp hàm của cậu truyền ngụm nước ấy qua cho cậu, cuối cùng liếm hai cánh môi của cậu, y cứ vậy mà liếm sạch những vết nứt trên môi cậu, mãi đến khi đôi môi đó trở nên ướŧ áŧ một lần nữa, nở rộ ra hệt như một bông hoa trà mới vừa lòng rời đi.
Tạ Hà bị hôn thì khẽ động đậy một cái, không thể tiếp tục giả bộ ngủ được nữa, cậu chậm chạp mở mắt ra, dùng ánh mắt tĩnh lặng nhìn Chu Diệc Triết, một hồi sau mới dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: "Có phải anh thích tôi không?"
Cho dù Triệu Thanh có đần độn đến đâu đi nữa thì bây giờ cũng đã nhận ra rồi.
Chu Diệc Triết hơi híp mắt lại, trầm mặc vài giây mới nói: "Phải."
Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, "Tôi chỉ yêu Chu Diệc An."
Chu Diệc Triết nở nụ cười, cũng không tức giận vì bị từ chối, y cúi đầu nhìn cậu chăm chú: "Tôi biết, cậu ta cũng rất yêu cậu."
Những lời này càng khiến cho sắc mặt của Tạ Hà thêm tái nhợt, trắng đến gần như trong suốt, cậu bấu chặt sô pha ở phía dưới, dùng ánh mắt kiên định nhìn Chu Diệc Triết: "Cho nên, mời anh đi giùm cho."
"Cậu chắc chứ?" Chu Diệc Triết cười hỏi lại.
Tạ Hà há miệng, đang chuẩn bị nói chuyện thì Chu Diệc Triết lại cất tiếng lên cắt ngang lời cậu: "Đừng trả lời vội, cậu không muốn biết hiện tại Chu Diệc An ra sao ư? Cậu không muốn biết vì sao cậu ta lại không trở về tìm cậu à? Cậu không muốn... Nhìn thấy cậu ta nữa sao?"
Không muốn... Sao? Không, cậu muốn, mỗi một giây một phút cậu đều muốn, từ khoảnh khắc Chu Diệc An rời đi... Cậu thậm chí còn không thể nhắm mắt được, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, cậu sẽ nhìn thấy Chu Diệc An, Chu Diệc An cười dịu dàng với cậu, Chu Diệc An ngọt ngào với cậu, Chu Diệc An đấu võ mồm với cậu... Ngay cả ánh mắt chán ghét và khinh thường của Chu Diệc An đối với cậu nữa, cậu không sao quên được những thứ ấy.
Cậu rất muốn, muốn đến phát điên.
Trên mặt cậu tràn ngập những cảm xúc vô cùng phức tạp.
Đôi môi của Tạ Hà run lên, phải mất một hồi lâu mới phun ra được hai từ: "Đê tiện."
"Cảm ơn vì đã khen." Chu Diệc Triết ngả ngớn nắm lấy cằm Tạ Hà: "Hay là cậu hôn tôi một cái đi, tôi sẽ nói cho cậu nghe."
Tạ Hà bĩnh tĩnh nhìn y, trên mặt dần lộ ra nụ cười chua xót, ngay khi Chu Diệc Triết nghĩ rằng cậu sẽ khuất phục y giống như những lần trước, thì ánh mắt của Tạ Hà lại đột nhiên bắn ra một tia dữ tợn, hệt như đang nhìn kẻ thù! Khàn giọng nói: "Anh! Đừng! Hòng!"
Tươi cười trên mặt Chu Diệc Triết chợt biến mất, y đứng lên, từ trên cao nhìn Tạ Hà, "Thật là ngang bướng, như vậy không có lợi cho cậu đâu."
Tạ Hà đáp trả vấn đề ấy bằng một nụ cười lạnh.
Chu Diệc Triết nhếch khóe môi lên: "Mà thôi, hôm nay tâm tình của tôi không tệ, cho nên tình nguyện nói cho cậu nghe một chút vậy, yên tâm không có mất phí đâu mà sợ. Chu Diệc An cho rằng cậu chủ động quyến rũ tôi, nên bây giờ cậu ta vô cùng chán ghét cậu, đương nhiên sẽ không trở về tìm cậu. À đúng rồi... Mấy ngày trước cậu ta còn chạy về nhà, xin cha tôi cho cậu ta vào công ty, cha tôi đồng ý, vì thế ngày mai cậu ta sẽ bắt đầu bước vào tập đoàn. Tống Như Di dùng mười năm cũng không thể làm cậu ta thay đổi suy nghĩ, còn cậu thì làm dễ như ăn cháo