Trái tim của Chu Diệc Triết như rơi vào hầm băng.
Rõ ràng đây là thứ y muốn, rõ ràng đây là điều mà y mong chờ... Nhưng tại sao lại cảm thấy khổ sở như thế này...
Một Tạ Hà như vậy, so với một Tạ Hà oán hận y, càng làm y đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhưng y lại không có cách nào mang loại đau khổ này nói ra được, mà ngược lại còn phải dùng nụ cười ôn nhu để giấu đi nội tâm đang rỉ máu của mình, đơn giản là vì y không thể tổn thương người thanh niên trước mặt mình thêm một lần nào nữa.
Tạ Hà hôn Chu Diệc Triết, lại phát hiện y không có phản ứng gì, chỉ dùng một loại ánh mắt nặng nề nhìn cậu chăm chú, loại ánh mắt này làm cho cậu liên tưởng đến cái ngày đáng sợ kia, ngày hôm đó, Chu Diệc Triết cũng dùng ánh mắt thâm trầm đoán không ra cảm xúc ấy nhìn cậu, sau đó... Tàn nhẫn tra tấn cậu.
Tạ Hà đột nhiên co rúm lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, run rẩy nói: "Em, em thật sự không nghĩ tới anh ta... Anh đừng giận có được không, xin anh tức giận..." Cặp mắt kia tựa như muốn nói, đừng làm vậy với tôi nữa... Tôi sẽ ngoan, sẽ thật sự lấy lòng anh.
Chu Diệc Triết đau đớn nhắm mắt lại, y chậm rãi kéo khoé miệng lên, lộ ra một cái tươi cười, "Tôi không giận."
"Thật, thật sao..." Tạ Hà vừa mừng vừa sợ nhìn y.
"Thật, tôi không giận." Chu Diệc Triết dùng giọng điệu dịu dàng trấn an Tạ Hà lần nữa, y nhẹ nhàng vuốt lưng thanh niên, động tác ôn nhu làm thân thể đang run rẩy của thanh niên cũng dần bình ổn lại, "Chỉ là vừa rồi tôi có hơi thất thần thôi, không phải tức giận."
"A..." Khoé mắt Tạ Hà hơi cong lên, lộ ra một nụ cười, giống như chiếm được câu trả lời khiến cậu thoả mãn.
Như vậy... Dễ dàng thoả mãn... Như vậy... Thật cẩn thận.
Ánh mắt của Chu Diệc Triết ảm đạm dần, có phải ở trước mặt Chu Diệc An, cậu cũng nhu thuận ngoan ngoãn như vậy không... Có phải sẽ vì hắn mà nở nụ cười, nghe lời như thế không?
Không có gì không cam lòng, chỉ có cam tâm tình nguyện, như vậy càng khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Nếu có thể có được một Tạ Hà như vậy, y tình nguyện tự lừa gạt bản thân mình mãi mãi.
Y giống như một người mắc căn bệnh nan y không muốn điều trị, biết rõ khối u ác tính này sinh trưởng trên ngực y sẽ trở thành chỗ yếu mạng của y, lại còn thích thú hưởng thụ loại kɦoáı ƈảʍ tra tấn, đau đớn khác thường này... Chỉ cần có được một tia thoả mãn, có thể bất chấp hết tất cả.
.........................................
【444: kí chủ đại đại, mới qua có mấy ngày, mà độ hảo cảm của Chu Diệc Triết đã tăng lên 95 rồi! Ngài tra tấn y như vậy, cả ngày biến đổi chiêu thức cầm dao chọc chọc trái tim y, thế mà y lại càng thích ngài càng đối tốt với ngài hơn, đây là tại sao chứ! (⊙﹏⊙)b】
【 Tạ Hà: không có tự trọng đi: )】
【444: em hỏi nghiêm túc mừ! ╭(╯^╰)╮】
【Tạ Hà: ... Tôi cũng rất nghiêm túc mà, vừa rồi chính là lời giải thích đại chúng, nếu em muốn nghe kiểu văn vẻ màu mè hoa lá cành hơn cũng được thôi: con người ấy mà, một khi đã nếm được tư vị của tình yêu thì sẽ luyến tiếc không muốn mất đi, giống như uống rượu độc để giải khát, cho dù bưng tới chính là độc dược cũng sẽ tình nguyện uống hết. Tôi cho y tình yêu, y biết rõ đó là giả dối nhưng vẫn chấp nhận, lún sâu vào nó không có lối thoát. 】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: cho nên có bệnh là phải uống thuốc, không nên từ bỏ điều trị. 】
【444: . . . . . . Em vẫn cảm thấy lời giải thích đại chúng dễ hiểu hơn. . . . . . 】
Tạ Hà nghe được tiếng mở cửa, lập tức thay đổi sắc mặt thành mừng rỡ, chạy về phía cửa, nhào vào lồng ngực của đối phương, ngẩng đầu lên cho y một nụ hôn. Cậu phát hiện Chu Diệc Triết rất thích cậu làm như vậy, chuyện mà Chu Diệc Triết thích, cậu đều có thể nghiêm túc làm, tuyệt đối không thể trở thành thứ vô ích!
Chu Diệc Triết đáp trả lại cậu bằng một nụ hôn thật sâu, sau đó mới ôm cậu ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của cậu: "Em thấy trong người đã tốt hơn chưa?"
"Tốt hơn rất nhiều rồi ạ." Tạ Hà híp mắt, giống như con mèo meo meo ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Chu Diệc Triết.
Chu Diệc Triết yêu thương nhìn cậu, có gần gũi như thế nào cũng cảm thấy không bao giờ là đủ, y nhịn không được lại cúi xuống hôn trán thanh niên, hôn hôn đến thân thể cũng nổi lên phản ứng, nhưng nghĩ tới thương tổn trước đó của thanh niên, y chỉ có thể cố gắng áp chế lại du͙ƈ vọиɠ của chính mình.
Chu Diệc Triết tận lực khống chế bản thân, buông Tạ Hà ra, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.
Thế nhưng thanh niên trước giờ vẫn luôn nghe lời, không làm ra bất cứ chuyện dư thừa gì, bỗng nhiên lại nắm lấy ống tay áo y, giữa đôi mắt ướŧ áŧ lộ ra một vẻ oan ức, kéo tay y, thấp giọng nói: "Em, em đã tốt hơn nhiều rồi."
Trái tim Chu Diệc Triết đập nhanh đến gần như muốn rớt ra ngoài, y mới nghe được cái gì? Là lời mời gọi sao?
Giờ phút này, y rất muốn mặc kệ hết tất cả mà đè thanh niên này xuống, một tình yêu tự nguyện như thế, nhất định sẽ mang vẻ đẹp mà từ trước đến nay chưa bao giờ có đi? Chỉ thiếu chút nữa, Chu Diệc Triết đã thoả hiệp, nhưng y nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ, nói phải ít nhất đợi hơn nửa tháng mới được.
Chu Diệc Triết ép bản thân phải tỉnh táo, chậm rãi gỡ tay của thanh niên xuống, trầm giọng nói: "Đừng nghịch."
Trong mắt Tạ Hà dần hiện lên từng tia bất lực và sợ hãi.
Rõ ràng cậu đã ném hết mặt mũi, chủ động cầu hoan với người đàn ông này, tại sao Chu Diệc Triết vẫn không chấp nhận cậu? Chẳng lẽ y đã chán ghét cậu, muốn vứt bỏ cậu rồi sao? Vậy bản thân cậu không phải đã vô dụng, một chút tác dụng cũng không có ư?! Nghĩ tới đây, trong mắt Tạ Hà hiện lên một tầng hơi nước, trên mặt đều là khổ sở, cậu khẽ cắn môi mình, bỗng nhiên kéo đai lưng của áo ngủ ra, áo ngủ lập tức rơi xuống đất.
Cậu chớp đôi mắt ướŧ áŧ của mình, trên mặt hiện lên một tầng mây đỏ ửng, chậm rãi đi đến trước mặt Chu Diệc Triết.
Một màn này lọt vào mắt của Chu Diệc Triết, tựa như thuỷ triều chậm rãi dâng tràn vào đất liền, cảnh đẹp diêm dúa lẳng lơ ấy như muốn xé rách lý trí của y, hầu kết y bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà liên tục trượt lên trượt xuống
"Không phải anh rất thích cơ thể của em sao?" Bên môi Tạ Hà lộ ra nụ cười trong veo ngại ngùng, hai tay cậu nắm lấy cánh tay của Chu Diệc Triết, thanh âm khàn khàn mà gợi cảm: "Cơ thể của em cũng rất thích anh, muốn anh."
"Đừng vứt bỏ em... Có được không..." Tạ Hà ngẩng đầu lên, giữa cánh môi đỏ mọng tràn ra những lời cầu xin, làm cho trái tim của Chu Diệc Triết cũng run lên từng hồi.
Mê người như vậy, êm tai như vậy, lời nói còn tuyệt vời như thế, chúng nó như dệt thành một cái võng màu đen cực kì lớn, phủ kín từ đầu đến chân của Chu Diệc Triết, trói chặt y lại từng chút một, chặt đến gần như không thể nào thở được.
Rốt cuộc người đàn ông chưa bao giờ để lộ ra bất cứ cảm xúc nào cũng không thể khống chế được mà toát lên một tia khổ sở nơi đáy mắt.
Không thể tiếp tục duy trì vẻ ngoài kiên định được nữa.
Chu Diệc Triết đẩy cậu ra, Tạ Hà lập tức bị ngã lên sô pha, y tiến tới, trên người còn mang theo hơi thở áp bách. Trong mắt Tạ Hà hiện lên một tia vui mừng, đây là muốn cậu sao?
Bỗng nhiên Tạ Hà cảm thấy hai tay bị siết chặt, Chu Diệc Triết trực tiếp kéo áo ngủ lên cột lại cho cậu, sau đó kiên định đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Nếu còn trù trừ thêm một giây, y bảo đảm sẽ không thể khống chế được chính mình mà làm tổn thương đối phương thêm lần nữa.
Lần này Chu Diệc Triết tắm