Ánh mắt Chu Diệc An hung ác, ngữ khí lạnh lẽo như rắn độc, hắn nắm lấy cằm của Tạ Hà, mười phần dùng sức, cúi đầu lộ ra nụ cười quỷ dị, "Thật đáng thương, giả sử như hôm nay cậu không được ở lại đây, thì Chu Diệc Triết sẽ vứt bỏ cậu có đúng không?"
Cằm của Tạ Hà bị nắm rất đau, nhưng trên mặt cậu lại không có bất kỳ cảm xúc nào, "Phải."
"Nể tình trước đây chúng ta từng yêu nhau, tôi sẽ cho cậu một cơ hội." Khoé miệng Chu Diệc An hất lên cao, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ Hà, lạnh buốt nói: "Để tôi xem thử bình thường cậu làm thế nào để hầu hạ anh trai tôi, nhất định rất mát tay đi, đến nổi muốn giữ lại một người đê tiện như cậu ở bên người."
Hắn bỗng nhiên buông tay ra, lui về phía sau từng bước, ngồi lên ghế, gác chân nhìn Tạ Hà, mỉm cười: "Làm cho tôi vừa lòng, đêm nay tôi sẽ giữ cậu lại."
"Được." Tạ Hà lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Cậu duỗi tay ra, chậm rãi gỡ bỏ từng cúc áo, áo rơi trên mặt đất, bước từng bước đến trước mặt của Chu Diệc An, cậu rũ mi mắt xuống, "Xin hỏi anh còn chỗ nào chưa vừa lòng?"
Chu Diệc An nhìn thanh niên đối diện mình, từ đầu tới cuối vẻ mặt của thanh niên đều bình tĩnh, giống như đã quá quen thuộc rồi vậy... Không hề biết liêm sỉ mà cởϊ áσ và thắt lưng ở trước mặt đàn ông khác. Không có xấu hổ, không có khó chịu, dứt khoát tự nhiên như thế... Đây, không phải là bộ dáng trong trí nhớ của hắn.
Thanh niên vốn là người như vậy, hay là bởi vì Chu Diệc Triết mà biến thành một người như vậy.
Chu Diệc An không rõ, hắn chỉ cảm thấy lửa giận đốt cháy thần kinh mình.
Làm cho hắn mất đi lý trí.
Hắn kéo khoé miệng, lộ ra nụ cười khinh miệt: "Ra là loại trình độ này, cũng có thể câu dẫn được anh trai tôi? Cậu lừa tôi à?"
Thân thể của Tạ Hà không tự chủ được lung lay một chút.
Giống như có một thứ lạnh lẽo nào đó, đang chảy dọc trong máu cậu.
Cậu cẩn thận suy nghĩ lại, một lát sau, Tạ Hà đi về phía trước, chậm rãi vươn tay ra ôm lấy cổ của hắn, cúi đầu hôn xuống.
Nếu là Chu Diệc Triết, y nhất định sẽ thích cậu làm như thế. Thật sự là buồn cười, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy...
Người trước mặt gần như đã trở nên mơ hồ, không phân rõ được là ai.
Tạ Hà dịu dàng hôn đối phương, nhưng đối phương lại không nhúc nhích một chút nào, chỉ dùng loại ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn cậu, giống như cậu là thứ gì đó khiến kẻ khác phải buồn nôn, càng miễn đến phản ứng.
"Thật ghê tởm." Chu Diệc An nhìn cậu, từng chữ một nói.
Động tác của Tạ Hà cứng đờ.
"Cút xuống! Tôi nói cậu thật ghê tởm không nghe thấy sao!" Đột nhiên Chu Diệc An rống lên.
Nguỵ trang trong mắt Tạ Hà rốt cuộc cũng vỡ tan, lộ ra vẻ bi ai đầy đau khổ.
Một màn này lọt vào mắt của Chu Diệc An, càng khiến hắn không nhịn được mà trực tiếp đẩy cậu xuống, hung hăng cho cậu một cái tát! "Đừng nhìn tôi như vậy, cậu không xứng!"
Cậu không xứng.
Đau rát trên mặt cũng không thể ngăn cản nổi đau đớn mà ba chữ này mang tới, Tạ Hà bỗng nhiên cười phá lên, cậu cuộn người lại liều mạng cười lớn, điên cuồng mà cười.
Cười xong lại biến thành khóc nức nở.
Mệt mỏi quá... Sống như vậy thật mệt mỏi quá... Yêu một người thật mệt mỏi quá...
"Cậu khóc cái gì, cậu sợ anh của tôi không cần cậu nữa sao?" Lồng ngực Chu Diệc An phập phồng kịch liệt, hắn đau đớn nhắm mắt lại, cuối cùng nói: "Không phải cậu muốn ở lại đây sao, cậu ở lại, tôi đi."
Chỉ cần ở thêm trong này một giây nữa thôi, hắn sẽ không thể khống chế bản thân mà làm ra những chuyện mình hối hận mất.
Chu Diệc An nhanh chóng rời đi, không khí lạnh như băng ở bên ngoài chui vào lá phổi hắn, làm giảm đi một chút bi thương và đau đớn. Hắn mờ mịt đi ra ngoài, cuối cùng đi tới một chỗ yên tĩnh thì dừng lại, một đấm lại một đấm nện lên thân cây, máu tươi lập tức chảy đầm đìa trên tay hắn.
【444: kí chủ đại đại, Chu Diệc An đã đi rồi, ngài còn nằm trên mặt đất làm gì dọ? 】
【 Tạ Hà : đừng nóng vội, hắn sẽ còn trở về, mất công lát nữa phải tạo hình lại. 】
【444: nhưng mà nơi này không có điều hòa, sẽ cảm lạnh mất QAQ】
【Tạ Hà: cái tôi muốn chính là kết quả này. 】
【444: kí chủ đại đại, ngài thật chuyên nghiệp. . . . . . 】
【 Tạ Hà: đây là điều cơ bản mà nghề diễn viên phải rèn luyện hàng ngày : )】
【444: mà công nhận khi nãy Chu Diệc An đáng sợ ghê, thiếu chút nữa em còn tưởng hắn đánh ngài rồi đó! 】
【 Tạ Hà: đây không phải là đánh sao? Hệ thống cũng có chức năng mù à? 】
【444: à thì. . . . . . Là cho một cái tát, không, cái em muốn nói là, em nghĩ hắn sẽ đập ngài một trận cơ. . . . . . 】 bởi vì ngài thật sự rất thiếu đánh nhưng mà nó không dám nói _(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà: nếu hắn đập tôi như vậy thì hắn đã không phải là nam phụ rồi, mà là vật hi sinh. 】
【444: ủa hắn trở thành nam phụ từ lúc nào vậy ạ ? ? ? 】
【 Tạ Hà : tôi phong cho hắn : )】
【Tạ Hà : gần đây tôi đọc không ít tiểu thuyết tình yêu, cảm thấy hắn rất phù hợp với thuộc tính của nam phụ, đáng tiếc đáng tiếc mà. 】
【444: . . . . . . 】
....
Thật ra Chu Diệc Triết cũng không có rời khỏi nơi này, y đứng trên hành lang nhìn về phía trước, y biết Triệu Thanh đang ở chỗ của Chu Diệc An và bọn họ ở cách đây không xa, y đã phải sử dụng hết toàn bộ lý trí, mới ngăn bản thân không chạy tới quấy rối. Y nên cho Triệu Thanh một chút thời gian, một cơ hội... Cho dù cơ hội này rất có thể sẽ khiến y mất đi tình yêu của đời mình.
Đối với y mà nói, đây không chỉ là một buổi tối, mà là một lần ly biệt.
Một mặt y hy vọng Triệu Thanh và Chu Diệc An có thể hoá giải được hiểu lầm, như vậy thì Triệu Thanh sẽ không còn phải đau khổ nữa. Đồng thời lại đê tiện ước ao, bọn họ không thể quay lại được, như vậy là y có thể chiếm thanh niên làm của riêng.
Y không chắc lúc nhận được kết quả xấu nhất, bản thân có thể buông tay được không nữa.
"Này, các cậu có thấy không? Hình như Chu Diệc An đang phát điên ở bên hoa viên đằng kia hay sao ấy."
"Đúng vậy, vừa rồi có người bắt gặp hắn, thấy cảm xúc của hắn không giống như bình thường lắm."
"Không phải đêm nay hắn và người của Chu Diệc Triết... Ở cùng một chỗ sao?"
"Thì ban đầu đúng là vậy, nhưng sau đó lại chẳng hiểu tại sao mà bỏ đi... Hình như bị mất hứng, ánh mắt kia đáng sợ lắm đó nha."
Sắc mặt Chu Diệc Triết nhất thời thay đổi, y bỗng nhiên đi về phía đó, khiến mấy người đang xì xào bàn tán kia giật mình một phen.
"Chu Diệc An đang ở đâu?" Cặp mắt lạnh lẽo của Chu Diệc Triết đảo quanh bọn họ.
"Ở, ở bên kia..." Một người trong số đó lập tức chỉ ra phương hướng.
Chu Diệc Triết xoay người đi về phía đó, sau đó lại cảm thấy quá chậm, mặc kệ cả hình tượng mà nhấc chân lên chạy, chờ y tới đó rồi, liền nhìn thấy Chu Diệc An đang đứng trước một cây đại thụ, trên thân cây đều là máu tươi từ nắm tay của hắn. Cả người tản ra một luồng hơi thở lạnh thấu xương không dễ dàng tiếp cận.
Bỗng dưng Chu Diệc Triết cảm thấy rất bất an, y nắm lấy cổ áo của Chu Diệc An, quát: "Triệu Thanh đâu?!"
Chu Diệc An chậm rãi chuyển động con ngươi, đợi cho hắn thấy rõ người đến là ai, bỗng nhiên lộ ra nụ cười lạnh: "Không phải anh đã tặng cậu ta lại cho tôi rồi sao? Bây giờ trời còn chưa sáng, anh muốn lật lọng ư?"
"Em ấy ở đâu?!" Chu Diệc Triết luôn luôn bình tĩnh tựa như hồ sâu không thấy đáy, lúc này rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt tàn khốc nhất của mình.
"Còn có thể ở đâu