Trên mặt Tạ Hà không có một chút máu, thân hình bạc nhược tựa như bất kì lúc nào cũng có thể lung lay đổ xuống, con ngươi đen láy trong suốt kia bình tĩnh nhìn Chu Diệc Triết.
Hai người nhất thời đối diện nhau lại không biết phải nói gì.
Chu Diệc Triết tỉnh táo lại trước, trong mắt y lướt nhẹ qua một tia thống khổ áp lực, sau đó lập tức khôi phục lại bình thản, tự nhiên hướng về phía Tạ Hà gật đầu, rồi lách qua người cậu.
Tạ Hà đứng yên tại chỗ, hai tay siết chặt lại, hàm răng cắn chặt đến mức phát ra tiếng khanh khách.
Cậu bỗng nhiên xoay mạnh người lại, hai mắt phiếm hồng nhìn bóng dáng đi xa của Chu Diệc Triết, khàn khàn thanh âm, "Anh tới đây làm gì!"
Bước chân của Chu Diệc Triết nhất thời dừng lại, y trầm mặc một lát, mới chậm rãi quay người lại, dùng một loại ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào Tạ Hà: "Thật xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ gặp được em."
Cơ thể của Tạ Hà hơi hơi lung lay một chút, cậu một bộ không sợ chết mà nhìn người đàn ông trước mặt mình, vẻ mặt của y bình tĩnh như thế, ngữ khí thản nhiên như vậy, thật giống như bọn họ chỉ là hai người thật bình thường có thể miễn cưỡng xem như là người lạ từng quen mà thôi. Người đàn ông này, nói buông liền buông, chỉ có cậu giống như một tên ngốc, còn nhớ rõ những thống khổ mà y gây ra cho mình... Khắc sâu vào trong trí nhớ!
Trong nháy mắt, ánh mắt của Tạ Hà nổi lên sự không cam lòng, cậu oán hận nói: "Ai cần anh tới chứ! Ai mượn anh giả bộ tốt bụng! Anh tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy mặt anh!"
Cậu nói xong, cũng không quay đầu lại nhấc chân vào nhà, "phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Tạ Hà dựa lưng vào cửa, chỉ cảm thấy hai chân vô lực, cả người chật vật ngồi bệt xuống đất, cậu ngẩng đầu lên, liền phát hiện Chu Diệc An đang ở đối diện nhìn cậu, dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn cậu, tựa như... Không quen biết cậu.
Trên mặt Tạ Hà lộ ra thần sắc lúng túng, dời tầm mắt sang chỗ khác.
Giờ phút này, cậu bỗng nhiên không thể đối mặt với người yêu của mình được, cậu không biết tại sao khi cậu nhìn thấy Chu Diệc Triết thì bản thân cậu lại cư xử như vậy nữa, tại sao lại không thể khống chế được mà nói ra những lời đó... Cậu nghĩ rằng bản thân có thể quên được hết những hồi ức kinh khủng kia, nhưng mà không được, căn bản cậu không thể làm được.
Mà hiện tại, cậu không thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa, không thể giả vờ như không có gì mà chấp nhận Chu Diệc An được, cũng không có cách nào giữ lại tình yêu của mình đối với Chu Diệc An, nội tâm của cậu sớm đã không còn thuần tuý nữa rồi.
Cái gọi là biểu hiện giả dối ấy, cũng sẽ có một ngày vỡ vụn ra mà thôi.
Một hồi sau, Chu Diệc An ngồi xổm xuống, ôm lấy Tạ Hà đang run rẩy vào lòng ngực, ôn nhu an ủi: "Không có việc gì, không có việc gì, không cần phải sợ... Anh sẽ không để y làm tổn thương đến em nữa..."
"Em..." Yết hầu của Tạ Hà đắng chát, cậu nắm chặt lấy cánh tay của Chu Diệc An, đầu ngón tay trắng bệch, "Em..."
"Em không cần phải nói gì cả, anh đều hiểu mà, dù sao y đã từng tổn thương em như vậy, em sẽ sợ hãi y chán ghét y cũng là lẽ thường tình, là lỗi của anh, anh không nên để y tới nơi này." Chu Diệc An kiên nhẫn an ủi cậu, tay hắn luồn vào mái tóc mềm mại của Tạ Hà, ấn cậu vào sâu trong lồng ngực của hắn. Ở nơi Tạ Hà không nhìn thấy, ảm đạm trong mắt toát ra cùng ngữ khí đang an ủi hoàn toàn trái ngược nhau.
Người yêu của hắn, đã không hoàn toàn thuộc về hắn nữa rồi.
Giờ khắc này, hắn không thể không nhìn thẳng vào sự thật.
Nhưng mà như vậy thì sao chứ, hắn nguyện ý dùng thời gian cả đời này để chữa lành lại vết thương cho cậu ấy, khiến cậu ấy lại yêu hắn một lần nữa, chỉ một mình hắn. Một ngày nào đó, hắn sẽ đem tất cả dấu vết mà Chu Diệc Triết để lại trong lòng của cậu ấy, huỷ diệt hết sạch sẽ!
【444: kí chủ đại đại, em bỗng nhiên cảm thấy màn diễn xuất vừa rồi của ngài, có chút dục cự còn nghênh, cảm giác giống như vì có yêu nên mới có hận, là ảo giác của em sao. . . . . 】
【 Tạ Hà : ngay cả em cũng có thể nhìn ra à : )】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà : cho nên Chu Diệc Triết chắc chắn cũng sẽ nhìn ra được. 】
Từ hôm đó trở đi, Chu Diệc An đối đãi với Tạ Hà còn cẩn thận hơn gấp mấy trăm lần, không hề đề cập đến chuyện trước đó, tựa như sợ Tạ Hà sẽ nhớ tới Chu Diệc Triết vậy.
Đối với sự ôn nhu săn sóc cùng biểu hiện bất an của hắn, trong lòng Tạ Hà càng bị dày vò gấp mười lần, cậu muốn thẳng thắn với Chu Diệc An, nhưng mỗi lần cậu chuẩn bị mở miệng, Chu Diệc An sẽ đem đề tài lái sang chuyện khác, khiến Tạ Hà không thể tiếp tục vấn đề đó được nữa.
Lúc này Chu Diệc An đang ôm lấy Tạ Hà, bỗng nhiên nói: "Chúng ta chuyển tới thành phố khác được không?"
Tạ Hà ngẩn ra, thấp giọng nói: "Tại sao?"
"Anh cảm thấy phía nam không tồi, nơi đó khí hậu tốt, chúng ta có thể mua biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô, mặt trời mọc thì đi làm mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, chúng ta nhất định sẽ sống rất hạnh phúc..." Trong giọng nói của Chu Diệc An còn mang theo hương vị mong chờ, dùng ánh mắt khát khao nhìn Tạ Hà.
Trong lòng Tạ Hà cực kì chua xót, cậu hiểu được tại sao Chu Diệc An lại muốn rời đi, quả nhiên vẫn là bởi vì cậu...
Nhưng cậu làm sao có thể ích kỉ như vậy được, Chu Diệc An vì cậu mà rời bỏ quê nhà, Tạ Hà mở miệng: "Anh và em rời đi, cha mẹ anh thì phải làm sao bây giờ... Bọn họ sẽ đồng ý sao..."
"Không có việc gì, ba anh không thèm quan tâm đến chuyện của anh, mẹ anh..." Trong mắt của Chu Diệc An hiện lên thần sắc lạnh lùng, hắn cười cười, ngữ khí không thèm quan tâm, "Hôm nay anh sẽ nói rõ với bà ấy, bà ấy sẽ không phản đối."
Tạ Hà không còn lời gì để khuyên hắn nữa, cậu có chút khó xử nhìn Chu Diệc An.
Chu Diệc An rất thích bộ dáng đáng yêu này của thanh niên, hôn nhẹ lên khoé miệng của cậu một cái, thâm tình bịn rịn nói: "Chờ anh trở lại nha."
Tạ Hà nhìn bóng dáng rời đi của Chu Diệc An, thần sắc dần dần đạm mạc.
Mặc dù Chu Diệc An ở trước mặt cậu tỏ vẻ không sao cả, nhưng cậu biết chuyến đi này nhất định không dễ dàng thuận lợi! Lấy tính cách tàn nhẫn và thủ đoạn của Tống Như Di, làm sao có thể để Chu Diệc An rời đi được. Nếu là trước đây thì cũng đành, hiện tại đã ăn qua trái ngọt, lại càng không thể vứt bỏ được đứa con này, dù sao Chu Diệc An ở lại tầng cao của công ty, có thể cho bà ta rất nhiều lợi ích, huống chi hiện tại còn có Chu Diệc Triết ngầm đồng ý, cục diện tốt như vậy bà ta làm sao có thể dễ dàng buông tha. Cho nên, bà ta nhất định sẽ phái người tới đối phó với Triệu Thanh, giải quyết Triệu Thanh, Chu Diệc An mới có thể bị bà ta nắm trong tay.
Tạ Hà mỉm cười, cậu hiện tại rất chờ mong Tống Như Di đến đối phó mình, để xem bà ta có thể làm ra được cái dạng gì.
Hôm nay Tạ Hà không đi làm, cậu xin nghỉ bệnh, rảnh rỗi nằm ở trong nhà.
Tới buổi chiều, quả nhiên có người tới gõ cửa.
【444: là Chu Diệc Triết! 】
Chu Diệc An chân