THẦY À LẠI TỚI YÊU EM LẦN NỮA NÀO
Đến giữa trưa ngày hôm sau, Chu Diệc An mới dẫn người tìm được bọn họ.
Chu Diệc Triết ôm Triệu Thanh, hai người không hề nhúc nhích, tựa như đã chết vậy. Chu Diệc An cảm thấy hai tay của mình đều phát run, hắn trơ mắt nhìn bác sĩ chạy tới, nhanh chóng sắp xếp người đưa Chu Diệc Triết vào bệnh viện cấp cứu, sau đó để Triệu Thanh ở lại lẻ loi một mình.
Chu Diệc An có chút hoảng hốt, tại sao... Tại sao không cứu Triệu Thanh, vì sao lại bỏ em ấy lại... Hắn lập tức nắm lấy áo của một tên bác sĩ nào đó, phẫn nộ quát: "Mấy người làm sao vậy hả, nơi này rõ ràng còn một người bị thương nữa kia mà."
Bác sĩ kia dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn người đang đứng trước mặt mình, "Cậu ấy đã chết rồi."
"Không, điều đó không có khả năng!" Hai viền mắt của Chu Diệc An đỏ hoe, giống như một con dã thú phát cuồng, hắn đẩy mạnh tên bác sĩ đó ra, chạy tới bế Triệu Thanh lên, thanh âm cầu xin: "Em tỉnh lại đi mà, em tỉnh lại đi mà..."
Nhưng mà cậu thanh niên ở trong ngực hắn vĩnh viễn cũng không thể mở mắt, mất máu làm toàn thân cậu giống như một pho tượng xám trắng.
Yên tĩnh an tường, chỉ duy nhất không có một tia sức sống.
Trải qua ba ngày cứu chữa, Chu Diệc Triết cuối cùng cũng thoát khỏi cơn nguy kịch.
Lúc đối diện với cặp mắt u ám không có một tia phẫn hận của Chu Diệc An, Chu Diệc Triết cũng đã đoán được đáp án.
Đáp án này, làm cho máu toàn thân y như muốn đông cứng lại, y run rẩy môi, "Em ấy đi rồi."
Chu Diệc An không đáp, chỉ có điều hai tay để bên hông siết khẽ chặt lại, run lên từng hồi.
Chu Diệc Triết nhìn thẳng vào hắn nói: "Cậu muốn gϊếŧ tôi."
"Không, tôi sẽ không." Chu Diệc An lạnh lẽo nhìn y, "Trong cơ thể của anh chảy dòng máu của em ấy, cho nên tôi sẽ không để tâm ý của em ấy bị uổng phí, tôi tới đây cũng chỉ muốn nói với anh, anh phải sống tiếp."
Chu Diệc Triết nhìn Chu Diệc An rời đi, vẻ mặt của y không hề có cảm xúc, vẫn thờ ơ.
Nhưng thật ra trong nháy mắt vừa rồi, y đã hi vọng Chu Diệc An sẽ gϊếŧ y.
Như vậy, y sẽ không cần phải sống trong khổ sở nữa.
Chỉ là... Y lại nghĩ tới ánh mắt cuối cùng khi Triệu Thanh nhìn y, nhớ tới từng câu từng chữ cuối cùng mà cậu ấy nói với y.
Y không thể buông xuống được...
Sau khi Chu Diệc Triết khôi phục lại, chuyện đầu tiên làm chính là điều tra án kiện bắt cóc Triệu Thanh, lúc điều tra ra, tất cả mũi nhọn đều chỉ về hướng của Tống Như Di, cùng lúc đó, ngay cả những chuyện dơ bẩn mà bà ta đã làm trước kia cũng đều bị phơi bày toàn bộ.
Trong một thời gian ngắn ngủi, y tước đoạt hết tất cả của Tống Như Di, cũng đẩy bà ta vào bệnh viện tâm thần.
Từ đầu đến cuối, Chu Diệc An đều không có ý kiến đối với chuyện này, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giống như người kia căn bản không phải mẹ ruột của mình.
Trên thực tế, hắn cảm thấy nếu đó là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy, trước đó, hắn đều không nghĩ tới, người phụ nữ này vì đạt được lợi ích mà có thể làm ra những chuyện đáng sợ đến như thế, ở trong mắt bà ta, ngay cả đứa con này là hắn đây, cũng chỉ là một vật phẩm có chút giá trị lợi dụng thôi, lừa dối hắn, lừa gạt hắn... Lần này huỷ diệt được hạnh phúc của hắn, lần sau còn có thể huỷ diệt cả con người hắn, sự máu lạnh của bà ta khiến trái tim hắn cũng nguội lạnh.
Sau khi Tống Như Di thất thế đều làm cho mọi người suy đoán rằng, người kế tiếp mà Chu Diệc Triết muốn đối phó chính là Chu Diệc An.
Nhưng không có.
Chu Diệc Triết chẳng những không đối phó Chu Diệc An, mà ngược lại, y rất trọng dụng hắn, thậm chí vài năm sau, còn mang hết tất cả quyền hành của mình chuyển giao cho Chu Diệc An, sau đó, không còn lộ diện nữa.
Dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Năm năm sau, vào ngày đầu tiên của năm mới, Chu Diệc An đến nhà Chu Diệc Triết.
Thoạt nhìn Chu Diệc Triết cũng không có gì thay đổi cả, chỉ có điều khí thế đã không còn áp bức giống như xưa nữa, chính chực tráng niên, lại tản ra hơi thở già nua mục cỗi, tựa như ở trên cõi đời này đã không còn bất cứ thứ gì có thể làm cho ánh mắt của y dao động được nữa, không còn bất kể thứ gì có thể làm cho tâm tình của y khơi dậy gợn sóng.
Chu Diệc An nghiêm mặt, một Chu Diệc Triết như vậy khiến hắn cũng chẳng dễ chịu gì, mấy năm nay, nói trong lòng hắn không có oán hận Chu Diệc Triết là nói dối, nhưng... Chân chính hại chết Triệu Thanh không phải là y, Chu Diệc An thừa nhận điểm này.
"Anh tính khi nào thì quay về công ty, lúc trước thì nói tôi mặc kệ không quản là chưa trưởng thành, hiện tại anh tốt hơn chỗ nào chứ?" Chu Diệc An lạnh lùng nói.
Chu Diệc Triết chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, con ngươi đen kịt yên tĩnh, thật lâu sau, y mới lộ ra một nụ cười đạm mạc, "Cậu quản lý công ty tốt lắm, tôi có trở về hay không cũng chẳng sao cả."
Chu Diệc An hít sâu một hơi, không nhịn được nói: "Anh muốn sống như vậy đến khi nào! Em ấy liều mạng mà cứu anh, là muốn nhìn thấy cái dạng này của anh sao!"
Biểu tình của Chu Diệc Triết hơi thay đổi, y trầm mặc một lát, "Thật xin lỗi."
Chu Diệc An cười lạnh một tiếng, "Tôi không cần câu xin lỗi này của anh."
"Tôi đã từng đáp ứng em ấy, sẽ đưa em ấy trở về gặp cậu." Chu Diệc Triết nhìn hắn, môi khẽ nhúc nhích, "Tôi đáp ứng rồi, lại không làm được..."
Chu Diệc An cảm thấy viền mắt của mình nóng lên, yết hầu phát đau, nói không nên lời.
Chu Diệc Triết chậm rãi nói: "Tôi không bảo vệ tốt cho em ấy."
"Hiện tại nói những lời này còn có ích gì, nếu anh cảm thấy áy náy, thì phải sống cho thật tốt mới đúng!" Chu Diệc An cắn răng nói, mỗi một câu, đều cảm thấy yết hầu như đang chảy máu.
Bỗng nhiên Chu Diệc Triết lộ ra một nụ cười, y bình tĩnh nhìn Chu Diệc An, nói: "Người mà em ấy hi vọng có thể sống tốt nhất không phải là tôi, mà là cậu."
"Em ấy cứu tôi, chẳng qua là một loại bố thí, người em ấy yêu, vẫn luôn là cậu."
"Tôi thà rằng, em ấy chưa từng bố thí tôi, như vậy, em ấy ít nhất vẫn còn sống."
Chu Diệc An nhìn thấy bộ dạng này của Chu Diệc Triết, cảm thấy lồng ngực như bị siết chặt lại, ngữ khí cũng không còn bén nhọn nữa, "Anh..."
Bỗng nhiên Chu Diệc Triết đề cao âm lượng, khí thế cũng thay đổi, tựa như nhiều năm về trước, ánh mắt sắc nhọn dừng ở trên người Chu Diệc An, từng chữ từng chữ nói, "Cho nên, cậu mới là người cần sống cho tốt, hiểu chưa!"
Chu Diệc An nhìn y, cuối cùng vẫn không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Chu Diệc Triết nhắm mắt lại, giống như mơ hồ cảm thấy Triệu Thanh vẫn đang ở bên cạnh mình, hô hấp mềm mại dừng trên mặt y, hướng về phía y ngại ngùng mỉm cười.
Tôi rất nhớ em, em có biết không?
Tôi muốn gặp em, có thể chứ?
Đến mãi một tháng sau Chu Diệc An mới nhận được tin tức, vào một ngày nào đó, Chu Diệc Triết đã tự mình lái thuyền ra biển, không trở về nữa. Hắn phái người ở trên biển tìm kiếm suốt hai tháng, cái gì cũng không tìm được.
....................
【444: thế giới mới đã truyền tống xong, kí chủ đại đại xin hỏi hiện tại ngài có cần truyền trí nhớ không? 】
【 Tạ Hà : vậy truyền đi. 】
Vô số kí ức tiến vào đại não của Tạ Hà, ở thế giới này cậu gọi là Tô Ngôn, sống tại một gia đình tổ hợp, vào lúc cậu tám tuổi, mẹ của cậu tái hôn với một người đàn ông khác, sau đó lại sinh thêm một đứa bé nữa, vợ chồng hai người đều mang tình yêu đặt ở trên đứa bé này, bởi vậy cũng chẳng thèm