Tạ Hà nghe vậy liền mở to mắt, lông mi hơi run lên, sau đó trầm mặc đứng lên mặc lại quần áo, cậu vịn tường đứng dậy, hai đầu gối phát run liên tục.
Nhưng Lý Hồng Huyên cũng sẽ không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng lườm cậu: "Làm sao, không đi được?"
"Không... Thầy chỉ là... Không có gì..." Yết hầu Tạ Hà có chút khàn khàn, sắc mặt cậu có chút tái nhợt, cái cổ vốn trắng nõn hiện tại lại loang lổ đầy dấu hồng ngân, cậu nâng mắt lên, trầm mặc nhìn Lý Hồng Huyên một cái.
Một cái liếc mắt này, làm cho đáy lòng Lý Hồng Huyên có chút rung động.
Y nghĩ rằng sẽ nhìn thấy biểu tình bi phẫn, chán ghét, oán giận... Y nghĩ tới chính mình sẽ đối diện với ánh mắt đủ loại cảm xúc ghê tởm chi phối đầy nhiễm bẩn, nhưng kỳ thật lại không có, ánh mắt này trước sau đều trong suốt sạch sẽ, tuy rằng mang theo một chút sợ hãi cùng yếu đuối, nhưng một điểm oán hận cũng không có. Nam nhân này thoạt nhìn nhỏ yếu lại khờ dại như thế... Trắc trở cũng chưa bao giờ đánh gục cậu.
Tạ Hà hiển nhiên rất sợ hãi Lý Hồng Huyên, cậu chỉ nhìn một cái lại nhanh chóng dời tầm mắt đi, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là vừa mới cất một bước, trên mặt liền xuất hiện thần sắc thống khổ, không hề phòng bị mà quỳ rạp xuống mặt đất! Nhưng cậu không dám hé răng nửa lời, lại từng chút một đứng lên, thật chậm rãi, đi từng bước ra ngoài.
Lý Hồng Huyên đứng tại chỗ, chăm chú nhìn bóng dáng tiêm gầy kia rời đi, bỗng nhiên phiền não đá một cước vào ghế dựa.
.....................
Tạ Hà trở lại kí túc xá của chính mình, nằm ở trên giường xoa xoa thắt lưng.
【 Tạ Hà : chậc chậc, 'cây gậy' kia (cái cây mà ai cũng biết :v) nuôi quả thật tốt. 】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà : tôi thích rồi đấy. 】
【444: kí chủ đại đại. . . . . . Em có thể mạo muội hỏi ngài một vấn đề được không? 】
【 Tạ Hà tâm tình không tồi: hỏi đi, bảo bối. 】
【444: dựa vào thống kế không trọn vẹn, người công lược qua ngài cũng có 100 kí chủ đi, ngoài trừ hai người bất ngờ tử vong, tất cả những người khác đều có độ hảo cảm trên 80, trong đó lại có 68 vị xoát độ hảo cảm lên tới trên 90, có 21 vị độ hảo cảm còn đạt tới 99, những kí chủ thuộc loại hình ngây thơ chính trực, thanh thuần đáng yêu, yêu diễm đê tiện, âm trầm ác độc đều không thiếu một cái, ngài toàn bộ đều yêu thích... Em muốn hỏi chính là, có loại nào là ngài không thích không ạ? 】
【 Tạ Hà : đáp án của vấn đề này ấy à. . . . . . 】
【444: rửa tai lắng nghe ╰(*°▽°*)╯】
【 Tạ Hà : tôi cũng rất muốn biết đấy : )】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà : nói giỡn thôi, tôi quả thật có không ưa một loại hình. 】
【444: loại nào a _(:зゝ∠)_】
【 Tạ Hà : bộ dạng xấu xí. 】
【444: . . . . . . 】
Bởi vì Tạ Hà luôn bán rẻ tình yêu, vì vậy thời gian đầu, cái nhìn của 444 về tình yêu của nhân loại cũng sinh ra một loại cảm giác hiểu lầm 'mỹ diệu'.
Lý Hồng Huyên là người giữ lời, y nói khoản tiền này không cần phải trả, thì thật sự sẽ không mang phiền toái đến tìm Tạ Hà nữa. Nhưng mà Tạ Hà cũng không có sốt ruột, bởi vì Alan cũng chẳng phải là người giữ chữ tín, ánh mắt gần đây của hắn tựa như hổ rình mồi mà quan sát nhất cử nhất động của Tạ Hà.
Đáng tiếc... Nếu không phải khi công lược không được phá bỏ thiết lập nhân vật, cùng hắn cɦịƈɦ một cái cũng không tệ, tám phần là 'cây gậy' lớn, nghe nói mấy người không đứng đắn như vậy sức lực cũng rất trâu a.
Vài ngày sau lại tới khoá tiếng Anh của Tạ Hà, cậu vừa mới bước vào lớp học, liền nhìn thấy bốn người Lý Hồng Huyên đang ngồi ở dãy ghế cuối, cảnh tượng này thật giống như ngày đầu tiên cậu đi làm vậy.
Chỉ có khác ở một chỗ, có thêm một người nhìn cậu bằng ánh mắt bất đồng với trước đây mà thôi.
Tạ Hà căn bản không dám dừng lại tầm mắt quá lâu, cố gắng xem nhẹ tầm mắt có thể hoá thành thực thể kia, chuyên tâm giảng bài, bởi vì trước đó đã xây dựng nên một hình ảnh tốt, sinh viên tới nghe giảng quả thật có rất nhiều, có rất nhiều người sau khi tan học rồi vẫn chạy tới hỏi đề Tạ Hà, Tạ Hà đều rất kiên nhẫn giải đáp từng cái một, một thầy giáo ôn nhu thiện lương nhỏ nhẹ như vậy, chẳng mấy chốc đã được rất nhiều sinh viên quý mến,
Thật vất vả mới tiễn được sinh viên cuối cùng, Tạ Hà đóng lại giáo án, vội vã đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới ra khỏi cửa, đã bị một thân ảnh cao to chận lại giữa cửa.
Tạ Hà biến sắc, "Em, em muốn làm gì..."
Alan nhìn chăm chú Tạ Hà, ánh mắt minh bạch, cười: "Thầy Tô, em cũng có vấn đề muốn hỏi thầy a, thầy hẳn là phải đối xử bình đẳng chứ."
"Em muốn hỏi cái gì?" Tạ Hà bất an nói, cậu nắm chặt giáo án ở trước ngực, tựa hồ làm như vật sẽ giảm bớt nỗi bất an ở trong lòng cậu.
Alan chú ý tới, khoé môi cong lên, dùng tiếng Anh nói∷ "Thầy Tô, công phu trên giường của Lý Hồng Huyên như thế nào? Cậu ta có thoả mãn thầy không?"
Tạ Hà trừng lớn mắt, rốt cuộc cũng ý thức được nam sinh này đã xé rách xuống mặt nạ, lộ ra một mặt ác liệt, hắn ấy vậy mà có thể nghiêm trang hỏi ra vấn đề này sao!
"Em, em tránh ra!" Tạ Hà trên mặt hiện lên một mạt đỏ ửng nhục nhã, muốn đẩy hắn đi ra ngoài, kết quả lại bị Alan chế trụ lại cánh tay.
Alan dùng sức đem Tạ Hà kéo tới trước mặt mình, hô hấp ấm áp phả trên mặt cậu, con ngươi màu xanh lam in ngược ảnh chiếu vẻ mặt đang hốt hoảng của Tạ Hà, "Thầy Tô, thầy có muốn thử kỹ thuật của em không, hẳn là so với cậu ta không kém hơn đâu."
Tạ Hà phẫn nộ nói: "Em buông tôi ra!"
"Khó lắm, em đang theo đuổi thầy mà." Alan lộ ra một cái tươi cười ngả ngớn, "Em hối cải rồi, hôm nay muốn mời thầy Tô nể mặt cùng em ăn một bữa cơm, thế nào?"
Ngữ khí ra khỏi miệng của hắn tuy là hỏi, nhưng lực đạo trên cánh tay lại như muốn biểu đạt cho sự cưỡng ép không thể từ chối.
Tạ Hà vừa mới ăn mệt một phen như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị mắc lừa nữa, giãy dụa muốn tìm đường chạy thoát, đáng tiếc khí lực của cậu ở trước mặt Alan thật nhỏ bé đến không đáng kể, thoạt nhìn ngoại hình của nam sinh ngoại quốc anh tuấn ôn nhu này cùng khí lực của hắn quả thật không tương đồng tí nào...
Được lắm, cưỡng ép theo đuổi!
Tạ Hà dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Alan, tựa như chất vấn trong im lặng, tại sao lại là tôi, tại sao lại không chịu buông tha tôi!
Alan cảm nhận được tay đối phương run nhè nhẹ, con ngươi đen láy sợ hãi kia, như là thỏ con bị chấn kinh, run rẩy, gợi lên du͙ƈ vọиɠ thật sâu bên trong người hắn, hắn hơi cúi thắt lưng xuống, ghé sát vào lỗ tai cậu: "Thầy Tô, lằng nhằng ở nơi đông người như vậy, thầy có thấy không được dễ nhìn không? Nếu bị người khác hỏi, thầy phải giải thích như thế nào?"
Tạ Hà thanh âm run rẩy, vô lực nói: "Thầy, thầy đã không còn nợ gì tụi em, em không thể làm như vậy..."
"Em cũng đâu có nói thầy nợ nần gì của em đâu." Alan mỉm cười, lặp lại lần nữa, "Em chỉ là muốn theo đuổi thầy, đây là quyền tự do của em, không đúng sao?"
Tạ Hà thoát không được ràng buộc của Alan, lại không dám phát ra tiếng động lớn gây chú ý tới các sinh viên khác, e sợ mặc cho Alan kéo ra ngoài. Mắt thấy lại sắp rơi vào tay của Alan, bỗng nhiên Tạ Hà thấy Lý Hồng Huyên cùng Tôn Trạch Dương đang từ phía sau đi tới.
Cậu nhìn thấy Lý Hồng Huyên, lại vô thức nhớ tới hồi ức kinh hãi kia, nhưng mà... Càng khiến trong lòng cậu thêm mâu thuẫn chính là, Lý Hồng Huyên lại là người duy nhất có thể cứu cậu!
Tạ Hà nhìn y, đầu óc trống rỗng mà hô: "Bạn học Lý Hồng Huyên!"
Lý Hồng Huyên kỳ thật đã sớm nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng y không tính xen vào chuyện của người khác, chỉ là... Nhìn thấy Alan đụng chạm gần gũi với người nọ như vậy thật khiến y có chút không thoải mái, ngay lúc chuẩn bị rời đi, ai biết người nọ lại một lần nữa gọi tên y.
Y chỉ chần chừ