Lý Hồng Huyên ôm Tạ Hà, sắc mặt không chút biến hoá, y cắn lỗ tai của Tạ Hà, thấp giọng nói: "Thầy à, đừng có phát ra âm thanh đó nha, coi chừng bị người ta phát hiện ra đấy."
Tạ Hà biểu tình quẫn bách cùng thẹn với đáy lòng, Lý Hồng Huyên lại hôn cậu, lúc này là ôn nhu triền miên. Tạ Hà nhớ tới bên ngoài có người, sợ hãi bao trùm lấy cậu, một chút cũng không dám phản kháng, hốc mắt phiếm hồng run nhè nhẹ, nước mắt theo khoé mắt chảy xuống.
Lý Hồng Huyên cúi đầu liếm đi nước mắt của Tạ Hà, tất cả đều là vị mặn, lại như mỹ vị không thể nào ăn đủ, thật khiến cho y càng muốn nhiều hơn nữa.
"Đừng khóc, nếu thầy cứ khóc như vậy tôi sợ tôi sẽ không nhịn được mà trực tiếp ở đây làm thầy đấy." Lý Hồng Huyên thanh âm hơi trầm lại chân thật, còn mang theo hàm xúc ác ý nào đó, y chăm chú mà nhìn vào mắt Tạ Hà, yêu thương hôn xuống hàng lông mi rậm rạp kia.
Người bên ngoài gõ cửa trong chốc lát, phát hiện không có tiếng trả lời, nghĩ tới trong phòng không có ai liền bỏ đi.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, thân thể của Tạ Hà lúc này mới dám thả lỏng xuống. Lý Hồng Huyên cảm thấy chơi đã rồi, nếu còn gây thêm sức ép cho thầy ấy khẳng định thầy sẽ giận mất, cuối cùng mới thả Tạ Hà ra.
Gò má Tạ Hà phiếm hồng, tầm mắt trốn tránh không dám nhìn Lý Hồng Huyên. Lý Hồng Huyên nhìn cậu, tận sâu dưới đáy mắt là sự ôn nhu vô bờ, nói: "Hôm nay tạm tha cho thầy, nếu còn có lần sau, sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu."
Y nói xong mới tự mình tiến vào phòng vệ sinh giải quyết du͙ƈ vọиɠ của chính mình.
【444: kí chủ đại đại, ngài có phải chơi rất đã ghiền hay không? 】 đúng vậy, 444 đã thông suốt rồi!
【 Tạ Hà : bảo bối em tại sao lại đột nhiên thông minh lên như vậy, tôi thật có chút không quen đâu nha. . . . . . 】
【444: O(∩_∩)O~ hì hì 】
【 Tạ Hà : bất quá cũng chẳng đã ghiền lắm, học trò của tôi vẫn là rất ôn nhu, khi nãy y có thể làm sảng khoái mà lại không làm : )】
【444: . . . . . . 】
Lý Hồng Huyên từ trong phòng vệ sinh đi ra, phát hiện Tạ Hà đang ngồi dựa vào thành giường, y liền đi qua đó.
Tạ Hà dùng thần sắc bất an lại có chút sợ hãi nhìn y, theo bản năng mà rụt người lại, biểu tình kia tựa như muốn nói, em tại sao còn chưa chịu đi.
Lý Hồng Huyên nhìn bộ dáng tội nghiệp của Tạ Hà, liền cảm thấy trong lòng một cỗ mềm mại, y hơi cúi thắt lưng xuống cười nói: "Thầy à, nhớ phải ăn uống đầy đủ vô đó, thầy còn gầy lắm nha."
Y lại nâng cằm Tạ Hà lên hôn, sau đó mới lưu luyến không rời bỏ đi.
【 Tạ Hà : thật sự là đứa nhỏ tốt a. 】
【444: . . . . . . ? 】 chơi ngài thành bộ dạng như vậy mà còn bảo tốt à?
【 Tạ Hà : dáng người của tôi bảo dưỡng tốt như vậy, không gầy không thừa một tí mỡ nào, y còn muốn đem tôi nuôi béo, chỉ có tình yêu đích thật mới cảm thấy tôi không béo a : )】
【444: . . . . . . Chúc mừng kí chủ đại đại, độ hảo cảm tăng lên 90 rồi ! 】 nội tâm của nó đã sắp trở nên vô cảm với những chuyện sắp xảy ra rồi _(:зゝ∠)_
................................
Hiệu quả ngày hôm qua cực kì tốt, không uổng phí Tạ Hà tỉ mỉ chuẩn bị đạo cụ, còn đặt lên vị trí bắt mắt nhất của cái bàn! Trên thế giới này thật ra có rất nhiều người tốt, thế nhưng lại quá lu mờ, ví dụ như Tô Ngôn này vậy, bất quá vừa khéo Tạ Hà lại là người ngược lại, cậu xưa nay không hề bỏ qua bất kì cơ hội cho mình toả sáng, bởi vì có nhiều lúc, chỉ cần nói ra, người khác mới biết được mình là người tốt, vĩnh viễn cũng chẳng muốn có ai có thể nhìn thấu được bản chất thật của mình, bọn họ một là nhìn không thấu, hai là lười không thèm để ý.
Tạ Hà cười cười, độ hảo cảm đã đạt tới 90, chỉ còn kém một bước nữa thôi.
Tạ Hà suy nghĩ một lát, kế đó cười mỉm một cái, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã rời giường đã đi mua đồ ăn sáng tới lấy lòng Lý Hồng Huyên!
Cậu vẫn chưa quên cái chuyện hồi lúc Lý Hồng Huyên nói muốn ăn sáng cùng cậu đâu, thẻ cơm còn đang trong tay cậu kia mà! Tuy rằng lúc đó vì sốt mà trì hoãn, Lý Hồng Huyên sau đó cũng không nhắc tới, nhưng cậu làm sao có thể quên được chứ? Đây chính là cơ hội đưa tới tận cửa, Tạ Hà chưa bao giờ lãng phí bất kì cơ hội nào.
Thân là một thầy giáo "ôn nhu – săn sóc – nghe lời", Tạ Hà sáu giờ liền rời giường đi mua đồ ăn sáng, sợ nguội còn bỏ vào hộp giữ ấm, sau đó đi tới kí túc xá của Lý Hồng Huyên, cậu không có gõ cửa, cứ như vậy mà đứng chờ ở trước cửa.
Đợi hơn một tiếng, cũng sắp bảy giờ tới nơi, cửa kí túc xá mới mở ra.
Mở cửa ra chính là Trần Cố, hắn xem như là khác nhất trong đám bạn, lúc thường đều ngâm mình ở thư viện tự học, một lòng đọc sách, chưa bao giờ cùng đám bạn Alan và Tôn Trạch Dương lêu lổng, cho nên Tạ Hà cũng ít khi thấy hắn.
Trần Cố đẩy mắt kính, kinh ngạc nhìn người ở ngoài cửa bị lạnh tới mặt cũng trắng nhợt, "Thầy Tô... Thầy có chuyện gì sao?"
"Thầy là mua bữa sáng cho bạn học Lý Hồng Huyên." Tạ Hà cẩn thận từng chút nói.
Trần Cố ánh mắt loé lên sự đồng tình, Lý Hồng Huyên cũng thật quá đáng, trước dằn vặt người ta như vậy còn chưa đủ, nay lại còn bắt thầy dậy sớm như vậy đi mua đồ ăn sáng cho y, bất quá hắn cũng không tiện đi quản chuyện của Lý Hồng Huyên, chỉ là nói: "Tại sao thầy không gõ cửa?"
Tạ Hà hơi rụt cổ lại: "Thầy sợ quấy rối tụi em nghỉ ngơi."
Trần Cố: "..." Hắn có chút không nỡ nhìn, Lý Hồng Huyên đến cùng là làm cái gì, thầy sao lại có bộ dáng sợ sệt như thế này? Ngay cả cửa cũng không dám gõ, cũng không biết đã đứng ngoài đợi trong bao lâu, hắn thở dài, "Để em giúp thầy đi gọi y."
Tạ Hà nghe vậy hai mắt sáng lên, sáng ngời mà chân thành nhìn hắn: "Cảm ơn em."
Trần Cố nhất thời hơi thất thần, "Không cần khách khí."
【 đinh, Trần Cố hảo cảm độ +10, trước mặt hảo cảm độ 30】
Kết quả còn chưa đợi Trần Cố đi vào gọi, Lý Hồng Huyên đã trực tiếp đi ra, y vừa nãy nghe được giọng nói của thầy, liền muốn đi ra nhìn một chút, quả nhiên là thấy Tạ Hà đang đứng ở trước cửa. Lý Hồng Huyên có chút nghi hoặc nhìn cậu, "Tại sao thầy lại tới đây?" Y sớm đã mang chuyện ăn sáng kia ném ra sau đầu, lúc đó cũng vì muốn thầy có một bữa cơm thật ngon, lo lắng thầy không chịu dùng thẻ của y, y mới nói như vậy.
Tạ Hà nhìn y, vội vàng đem bữa sáng đưa lên, nói: "Thầy mua bữa sáng cho em."
Lý Hồng Huyên trong mắt nhất thời lộ ra thần sắc mừng rỡ, thầy đặc biệt tới mua đồ ăn sáng cho mình sao? Đây không phải là bữa ăn tình yêu trong truyền thuyết đó chứ? Đã từng có hoa khôi vì y mà làm một hộp cơm nhưng đều bị y không có kiên nhẫn mà ném vào thùng rác, nhìn thấy hộp cơm giữ nhiệt trên những ngón tay thon dài của Tạ Hà, tâm lý càng nổi lên những ngọt ngào không thể nào diễn tả được, đây xem ra chính là cái đẹp của tình yêu đi... Bởi vì người mình thích, ngữ điệu của Lý Hồng Huyên càng thêm nhu hoà, "A, mau vào đi." ( ăn dưa bở rồi em ơi =))
Tạ Hà liền tiến vào kí túc xá.
Cậu đem hộp cơm đặt lên bàn, có chút thấp thỏm mà nhìn Lý Hồng Huyên, "Không biết là em thích gì, cho nên liền mua mỗi thứ một chút..."
"Không có gì, thầy mua cái gì tôi đều thích." Lý Hồng Huyên sâu sắc mà nhìn cậu, một phát bắt lấy những ngón tay lạnh lẽo của Tạ Hà, Lý Hồng Huyên có chút đau lòng, vì vậy nói: "Thời tiết đang lạnh, lần sau không cần phải phiền toái như vậy đâu."
Tạ Hà lộ ra bộ dáng kinh ngạc, ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Hồng Huyên ăn liền mấy cái bánh bao, trong mắt đều mang theo ý cười: "Thầy à, hôm nay nghĩ thế nào lại mua đồ ăn sáng cho tôi?"
Tạ Hà cúi đầu, dùng âm thanh run rẩy nói: "Em... Em trước kia có nói mà, nói muốn thầy mua bữa sáng thay em... Đúng rồi, đây là thẻ cơm của em, trả lại cho em." Bởi vì sau này cậu không cần mua nữa, Tạ Hà không thể đợi được mà lấy thẻ cơm ra trả cho y.
Hành động này của Tạ Hà chẳng khác nào một chậu nước lạnh dội xuống đầu Lý Hồng Huyên, đem tâm tư ngọt ngào của Lý Hồng Huyên dập tắt không còn một mảnh, chỉ còn lại một mảng trống trải vắng lặng. Y liếc nhìn cái thẻ cơm trên bàn, lộ ra nụ cười tự giễu, cũng đúng, y thiếu chút nữa là quên mất chuyện này... Thầy làm sao có khả năng sẽ chủ động mua cho y bữa sáng chứ, bất quá chỉ là do khuất phục trước quyền uy của y mà thôi. Mày xem... Chỉ cần là một cơ hội nhỏ, thầy đều sẽ không chút do dự cùng mày giũ bỏ quan hệ.
Tuy rằng y trước giờ đều bắt nạt thầy ấy, trước thì không nói làm gì... Thế nhưng ngày hôm nay, y đột nhiên cảm thấy bộ dáng co rúm này của thầy ấy có chút chói mắt.
Lý Hồng Huyên đặt đũa xuống, một chút khẩu vị cũng không có.
Y nhàn nhạt nhìn Tạ Hà, nói: "Đã như vậy, thầy cũng ăn luôn đi, tôi nhớ lúc đó có nói là